Biên Nhược Thủy
Chương 56 :
Ngày đăng: 20:27 19/04/20
Biên Nhược Thủy nói dứt lời, tôi càng đánh mạnh hơn nữa, không thể kiểm soát ý nghĩ muốn đánh mình một trận. Nhưng hai má đau đớn bao nhiêu, trong lòng tôi lại nhẹ nhõm bấy nhiêu, hơn nữa trên gương mặt Biên Nhược Thủy thoáng lộ ra sự xót xa, từng cái tát giáng xuống cũng đáng lắm.
“Tớ không đùa đâu!” Biên Nhược Thủy nhảy vội từ giường xuống, lao vào người tôi, cố hết sức kéo tay tôi ra, dùng ánh mắt thù hằn chưa từng có nhìn xoáy vào tôi: “Cậu mà còn đánh nữa, tớ nổi điên lên thật đấy.”
“Thế thì cậu cứ nổi điên lên đi!” Tôi cũng không chịu thua cãi lại.
Biên Nhược Thủy thấy tôi lại định nâng tay lên thì uất ức đến nỗi mặt đỏ bừng ấn chặt tay tôi xuống, cậu lớn tiếng giận dữ: “Tớ điên lên sẽ bỏ đi ngay lập tức, vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho cậu đâu.”
Nghe xong những lời ấy, tôi với Biên Nhược Thủy còn giằng co rất lâu, không ai chịu nói gì. Cuối cùng vẫn là tôi nhận thua, thất vọng buông tay ra, nói với Biên Nhược Thủy: “Tớ mà không đánh thì trong lòng khó chịu lắm.”
Biên Nhược Thủy cũng dịu đi, giọng nói với tôi nghe thật mênh mang.
“Cậu đánh, lòng tớ cũng thấy khó chịu.”
Nghe những lời đó, tôi vươn tay chỉ muốn ôm cậu vào lòng, nhưng cánh tay đưa lên giữa chừng lại buông xuống, tôi ngẩn người ngồi trên giường đáp: “Không cần khó chịu, cũng chả việc gì phải áy náy, tớ nên làm như thế.”
Nếu tôi đoán đúng, Biên Nhược Thủy nghe câu ấy của tôi, sẽ vụt quay đầu lại, lên tiếng phản đối. Tôi tưởng tượng cảnh cậu nói cậu đâu hận tôi, nói dù tôi có giở trò gì cậu cũng không quan tâm. Nhưng cuối cùng Biên Nhược Thủy vẫn im lặng, thật lâu sau cậu ấy mới thốt lên một câu, cậu nói: “Tống Thiên Lộ, cậu đúng là đồ đầu gỗ.”
Nghe cậu nói thế, chú ý của tôi lập tức chuyển dời, nhìn Biên Nhược Thủy không giống đang nói đùa, tôi càng muốn biết tại sao. Đây là lần đầu tiên Biên Nhược Thủy nói ra cách cậu nghĩ về tôi, tinh thần tôi cũng khá lên một chút.
“Vì sao chứ?”
Biên Nhược Thủy không trả lời, chui vào chăn, đáp bằng giọng nghèn nghẹn: “Không vì sao hết, cậu cứ đánh đi, cậu đánh đến chết cũng không phải chuyện của tớ! Đánh đi, đánh nữa đi!”
“Nếu tự cậu hiểu ra, thì chẳng có hậu quả nào hết, nếu cậu còn muốn tớ nói cho cậu biết vì sao cậu là đầu gỗ thì cậu vĩnh viễn không có cơ hội thay đổi đâu.”
Tôi nghe xong lời cậu, thở dài một hơi, chưa biết nói gì, Biên Nhược Thủy lại xoay lưng về phía tôi, dùng giọng lạnh nhạt nói tiếp: “Với lại, lần này đúng là tớ không giận.”
“Như thế là ban đầu cậu định cho tớ cơ hội thật sao?” Tôi lập tức phấn khởi trở lại, nắm cánh tay lớn tiếng hỏi.
Biên Nhược Thủy như bị tôi chạm đến chỗ đau, hít mạnh một hơi: “Cho dù đúng thì thế nào? Hiện tại đã không còn nữa rồi.”
Tôi không nhìn cậu, lại hỏi tiếp: “Cậu nói lần này không giận, chẳng phải vừa rồi cũng nổi giận đấy sao?”
Tôi nói hết, miệng Biên Nhược Thủy cắn càng chặt hơn, dù là đèn trong phòng tắt cả, tôi cũng biết mặt Biên Nhược Thủy nhất định tái đi rồi.
“Tớ hối hận thật đấy, hehe…” Tôi cười nói.
” Vô ích!” Biên Nhược Thủy phiền não mắng.
Tôi cũng không nói gì, im lặng nằm bên cậu, không chạm vào cậu, cũng không trêu cậu nữa. Qua một lúc thật lâu, Biên Nhược Thủy thấy tôi không nói gì, thở hắt ra một hơi, như là phó mặc mà nhắm mắt lại.
“Từ lúc cùng nhau vào phòng, cậu nói gì tớ đều hiểu cả…”
Tôi nói những lời ấy bằng giọng rất nghiêm túc, hình như cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ khẳng định chắc chắn như thế. Vì, tại giây phút bước trở về phòng đó, tôi nhận ra sự thật, Biên Nhược Thủy suy nghĩ đơn giản hơn tôi nhiều. Cậu không cần hứa hẹn, không cần khắc cốt ghi tâm, không cần tôi phải trả bất cứ giá nào để bù đắp cho cậu… Điều cậu cần chỉ là một ngày được chăm sóc, đôi lời hỏi thăm, và có thể dành cho tôi một hạnh phúc giản đơn nào đó.