Biên Nhược Thủy
Chương 59 :
Ngày đăng: 20:28 19/04/20
Sau bữa tối Vương Trung Cường vẫn không đến, tôi cũng không chủ động hỏi Biên Nhược Thủy nữa, hỏi nhiều lại thành tôi muốn đuổi cậu đi. Thực lòng tôi rất mong Vương Trung Cường giữa đường gặp chuyện hoặc đột ngột đổi ý, nhất thời kích động nên nói cho bõ tức, sau đó gọi đến báo anh ta sẽ không đến nữa.
Biên Nhược Thủy nghiên cứu gói bột mai ba ba, như là chẳng có việc gì hơn để làm. Tôi không thăm dò cậu nữa mà chuyển sang gói bột trong tay Biên Nhược Thủy, tự nhiên lại nhớ ra Biên Nhược Thủy chưa uống thuốc. Thế là vội đứng dậy lấy nước uống cho cậu.
“Đừng, tối nay… Không muốn uống… ”
Tôi đơ ra một lúc, coi như không nghe thấy tiếp tục bước đến chỗ máy lọc nước, cho thêm một ít nước nóng vào cho ấm.
“Đưa tớ, để tớ pha, cậu muốn ăn cơm chiều còn gì, uống cái này trước khi ăn.” Tôi vươn tay về phía Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy có vẻ không vui, dè dặt nhìn tôi, “Không uống đâu, tối nay tớ không ăn cơm.”
“Cậu kém thật! Là tớ, bịt mũi vào uống một hơi là hết!” Tôi khẽ xoa đầu cậu.
Biên Nhược Thủy nghe xong liền thả gói bột vào tay tôi, lúc tôi xoay người đi, chợt cậu lại hỏi: ” Cái này là cái gì vậy?”
“Cậu còn hỏi à? Không phải heeroin đâu, cho cậu thì cậu uống đi!”
“Tớ chỉ tò mò, nó cứ tanh tanh, khó uống lắm… Tớ mới nghĩ đến thôi đã buồn nôn rồi… ”
“Cái này có gì lạ đâu? Không biết ai tự làm mình vất vả cả ngày, biết trước bị trách mắng thế này thì không làm cho xong! Không muốn uống cũng phải uống, kể cả cậu có đi, cũng phải mang theo. Uống hay không uống tớ cũng không biết, lúc đó người thiệt là cậu đấy.”
Biên Nhược Thủy thò tay từ chăn ra đỡ lấy, mắt chăm chú nhìn tôi như kẻ trộm, tôi cũng thấy cậu hôm nay khang khác, nhưng khác thế nào, tôi cũng không nói rõ được. Nhìn cậu lừng chừng cầm cốc, tôi sốt ruột, bóp mũi cậu giúp cậu uống luôn, cậu uống hết tôi lại nhanh tay đưa cậu ly nước trái cây, uống hai ngụm nước trái cây xong nhìn cậu khá lên nhiều.
“Khó uống đến thế hở?” Tôi nhìn mà buồn cười.
Biên Nhược Thủy lắc đầu, “Không phải vì khó uống hay có mùi lạ, uống nhiều thấy buồn nôn lắm, rốt cuộc nó là cái gì?”
Quả nhiên, một giây sau, Biên Nhược Thủy nhảy xuống đất, quay ngoắt mặt đi, nhưng không phải chủ động đồng ý mà là để né tôi cho xa. Rồi cậu lại trở lại giường, tiếng động bên kia truyền qua cũng đủ thấy cậu tức tối thế nào.
Tôi đang đợi cậu nói, chợt nghe có tiếng hít thở sâu. Tôi nhìn bức tường trước mặt cũng vô ích, nhịn không nổi lên tiếng:
“Tớ còn muốn tử tế mấy ngày nữa, nhưng mới hai ngày đã hiện nguyên hình rồi, còn làm cậu tức giận. Biên Nhược Thủy, tớ tệ lắm có phải không ? … Nhưng tớ thực sự không thể kìm nén được, tớ… Thôi, không nói nữa!”
“Nói tiếp đi!”
“Cậu muốn nghe à?”
“Ừm!”
“Tớ rất muốn chăm sóc tốt cho cậu… ”
Trong phòng rơi vào im lặng, tôi nói hết lại nằm xuống quay lưng về phía Biên Nhược Thủy. Tôi không dám đối mặt cậu ấy, không phải xấu hổ, chỉ là nghĩ lúc này nói ra thì mất mặt quá, nên làm gì trước bây giờ?
Tôi đợi Biên Nhược Thủy ngủ, ước tính thời gian để xoay người lại. Kết quả chẳng giống với dự tính của tôi, trong chăn đột nhiên có thêm người nữa, như ma ấy, ngay cả một chút tiếng động cũng không có. Tim tôi đập loạn xạ, trở mình đặt cậu xuống dưới, một tay sờ vào ngực cậu, tim cậu còn đập mạnh hơn tôi nữa.
“Vương Trung Cường không tới đâu.” Biên Nhược Thủy nói.
“Tớ biết thừa rồi.”
“Cậu… ” Biên Nhược Thủy ngớ người.
“Đến lúc này rồi còn không cho tớ chút thể diện sao?” Tôi cười gian, đầu hú lên một tiếng sung sướng. Lúc này mà có người kề dao vào cổ, tôi cũng cười mãn nguyện mà chết.