Biên Nhược Thủy
Chương 69 :
Ngày đăng: 20:28 19/04/20
“Anh ta tìm cậu làm gì?” Tôi tức khí gào ầm lên, bên cạnh có con chó được mặc quần áo, chả biết là chó nhà ai, nghe thấy tôi rống thì cúp đuôi chạy thẳng.
Biên Nhược Thủy cũng toát mồ hôi hột, vội vàng giải thích: “Anh ấy lo cho tớ, sợ tớ nhất thời dại dột, nói tớ đừng đi theo cậu, anh ấy quen một cô gái rất tốt, muốn giới thiệu cho tớ.”
Tôi đang nổi giận phừng phừng mà cậu còn đổ thêm dầu vào lửa, tất cả cũng tại cha Vương Trung Cường kia, toàn đâm lén sau lưng.
“Anh ta không biết là cậu còn phải đi học chắc? Anh ta xem cậu là trẻ con ba bốn tuổi à? Mà, nếu cậu không muốn tớ nói ra chuyện khi nãy thì cậu cũng không định kể với tớ đúng không?”
Mặc kệ tôi chất vấn, Biên Nhược Thủy lẳng lặng nhìn kỹ mặt tôi, còn lôi tay tôi ra xem có bị thương không.
Tôi biết không phải cậu trốn tránh, nhưng vừa gặp nhau, tôi không muốn cậu phải lo lắng. Tôi đẩy mạnh tay cậu ra, hùng hổ nhắc: “Ít động chạm thôi, ở đây đông người lắm.”
Tôi vừa dứt lời, Biên Nhược Thủy theo bản năng ngó dáo dác, khắp công viên chỗ nào cũng có một hai đôi tình nhân, hai thằng đàn ông đàn ang cùng ngồi trên ghế đá thế này chắc chỉ có chúng tôi thôi.
Trưa thứ Ba, mẹ tới tìm tôi, nhìn mẹ mệt mỏi tôi cũng thấy đau lòng, ngồi an ủi mẹ. Mẹ đâu có làm gì sai, mẹ đến nói giúp ba cũng là chuyện bình thường, thế mà tôi nghe cứ như nước đổ đầu vịt. Tôi không giận chuyện kia nữa, tôi không chịu về là muốn kiếm cớ, có lẽ mẹ biết tỏng rồi, nhưng mẹ không nói toạc ra mục đích của tôi cũng là để tôi khỏi mất mặt đi gặp ba.
“Ba con hai ngày nay chưa động miếng cơm nào, ông ấy là người như thế, con nghe lời còn giữ thể diện cho ba. Con cãi lại chỉ tổ làm ba để ý chuyện vụn vặt, đừng có mà mơ ba đến dỗ dành giải thích. Ba con nhiều tuổi rồi, bên ngoài cũng phải khép nép đối nhân xử thế, còn bắt ba phải nhún nhường cả con nữa hay sao?”
Tôi vặc lại: “Vì tức nên con mới không muốn về đấy chứ, về thì hai ba con cũng chỉ suốt ngày chiến tranh lạnh, thế thì không làm ba uất chết chắc?”
Mẹ bị tôi làm cho tức nghẹn cổ, trước khi đi mẹ chỉ còn biết dặn tôi liệu hồn học hành tử tế. Mẹ nhắc tôi mới nhớ, cuối tuần này thi chuyên nghiệp, hai ngày nay đến quả bóng tôi cũng chưa dờ tới, may là thi vào chuyên nghiệp thì cũng không phải lo học văn hóa.
Cả đống chuyện lớn đặt ra trước mắt thế này, tôi đành bớt nghĩ mấy chuyện không đâu, tận dụng mấy ngày cuối chăm chỉ tập luyện. Vì phần lớn thời gian cắm mặt với đội bóng rổ nên tôi ít về lớp học, thực lòng tôi cũng muốn đi gặp thầy chủ nhiệm hỏi rõ đầu đuôi nhưng lại chẳng có mấy cơ hội gặp thầy. Lúc tôi ở lớp thì thầy lặn mất tăm, lúc tôi đi tập thì thầy lại cố tình thong dong cuốc bộ lên lớp.
Mọi khi thì nhất định thầy sẽ tìm tôi giải thích cho ra nhẽ, kể cả có nói hươu nói vượn thì thầy cũng không phớt lờ tôi thế này. Mà tôi cũng chẳng biết mở miệng với thầy thế nào, làm như là đã bị thầy đánh cho thì chớ mà còn mong người ta đến làm lành trước ấy.