Biên Nhược Thủy

Chương 80 :

Ngày đăng: 20:28 19/04/20


“Mong là như thế!” Tôi quét mắt liếc thầy chủ nhiệm.



Thầy ngồi đó, một tay đặt trên bàn, khuôn mặt khờ khạo nhìn vào tôi: “Em hy vọng ba em giống chúng ta à?”



Tôi nói luôn: “Không!”



“Sao lại không? Nếu ba em cũng thế, chẳng phải ông ấy sẽ thông cảm với em hơn sao?”



Lời thầy làm tôi suy nghĩ, thầy nói đúng nhưng tôi cố ép mình không nghĩ ba như vậy. Không phải tôi ghét bỏ mà tại trong lòng không thể chấp nhận, còn vì sao không chấp nhận được, tôi cũng không biết nữa.



Thầy chủ nhiệm nhìn bộ dạng buồn so của tôi thì ha hả cười: “Yên tâm, ba em rất bình thường.”



“Em cũng nghĩ thế…” Tôi thở dài, bỗng nhiên thấy mình bị bức bối đến phát hoảng.



Thầy chủ nhiệm ngồi bên đột ngột hỏi: “Em biết thầy tên gì không?”



Tôi sửng sốt, vẫn quen gọi là thầy chủ nhiệm còn tên thầy là gì tôi cũng không nhớ nữa. Ở hành lang có rất nhiều nơi dán ảnh thầy, có bằng giáo sư, giáo viên dạy giỏi, là giáo sư trụ cột của trường, phía dưới cũng ghi tên nhưng tiếc là tôi không để ý bao giờ.




“Không phải!” Thầy chủ nhiệm ngắt lời tôi, “Tuy ba em chưa nói gì nhưng không phải vì thầy thích đàn ông mà căm ghét thầy đâu, ông ấy vẫn nghĩ là thầy không phân biệt rõ tình bạn với tình yêu, căn bản cũng không biết đồng tính luyến ái là thế nào. Chính vì chuyện Tống Hạo chết, thầy với ba em mới bế tắc như bây giờ…”



“Tống Hạo?”



Thầy chủ nhiệm gật đầu, “Phải, là Tống Hạo, hồi đó ba em và Tống Hạo là đồng hương, quan hệ rất tốt. Cả làng chỉ có ba người bọn thầy thi đỗ. Trường lại chiếu cố bọn thầy nhà xa, không có người quen nên xếp chung ba người ở cùng ký túc xá. Tống Hạo cũng là người đồng tính, thế nên thầy mới chú ý đến cậu ấy, hai người bọn thầy lén lút ở bên nhau, cũng không phải là đối tượng lý tưởng của nhau nhưng buổi tối vẫn thường xuyên chuồn ra ngoài… Em biết làm gì rồi đấy… Ba em sinh nghi, hỏi Tống Hạo rốt cuộc là chuyện gì.”



“Tống Hạo nói gì?”



“Tống Hạo nói thầy luôn bám lấy cậu ấy, thầy là đồ bệnh hoạn, cậu ấy không biết phải làm thế nào, nhưng cũng không muốn phá vỡ tình anh em lâu nay.”



Tôi đập chân, mắng: “Cha Tống Hạo này cũng thật quá lắm, em cũng có loại người thân này sao…”



Thầy chủ nhiệm chờ tôi mắng xong, lại nói tiếp: “Sau đó ba em thường nói những lời khích bác thầy, thầy cũng không biết tại sao lại như thế, mãi đến một hôm ba em không chịu được nữa nói thẳng ra với thầy, ngay ngày hôm sau, thầy với Tống Hạo ra ngoài gặp tai nạn, cả người thầy gãy xương không biết bao nhiêu chỗ, còn Tống Hạo đã chết rồi.”



Tôi cứng họng, mắng cũng không được mà cười cũng không xong. Giờ tôi mới ý thức được tai nạn thầy nói khi nãy chính là tai nạn này, khi nãy nghe không có cảm giác gì, giờ nghĩ lại thấy thật xót xa. Thời gian ấy không có người thân nào bên cạnh, một mình thầy vừa chống chọi với vết thương thể xác, vừa phải đối mặt với nỗi đau mất đi người mình yêu…