Biên Nhược Thủy
Chương 83 :
Ngày đăng: 20:28 19/04/20
Tôi nghiến răng đến vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt, thiếu chút nữa là bùng nổ. Hai người bọn họ khinh người quá đáng, cho dù Sài Tích Nhiễm không biết quan hệ giữa tôi và Biên Nhược Thủy, cũng phải có chút nhãn lực chứ, mỗi lần cô ta õng ẹo nói chuyện với tôi, tôi đều mắt lạnh, thế nhưng cô ta chẳng hề tự mình hiểu lấy, còn càng ngày càng hăng!
Đến cửa trường học, Sài Tích Nhiễm liền rộng miệng hướng tôi cùng Biên Nhược Thủy cười, Biên Nhược Thủy cũng hướng cô ta cười một cái, còn tôi không thèm để ý cô ta.
Sài Tích Nhiễm đấm tôi một quyền, bộ dáng giống như quan hệ với tôi rất thân thiết, sau đó nói với tôi và Biên Nhược Thủy: “Tôi kêu anh Cường lái xe tới, chúng ta cùng về với nhau đi!”
“Không!” Tôi lập tức cự tuyệt, “Các người cùng về đi, tôi đi xe của trường là được!”
“Vì sao? Trường của cậu nghiêm vậy sao?” Vẻ mặt Sài tích nhiễm khó hiểu.
Tôi lại không để ý cô ta, Sài Tích Nhiễm thấy sắc mặt tôi không tốt lắm, đẩy đẩy Biên Nhược Thủy nhỏ giọng hỏi: “Lộ sao vậy? Thi không tốt à?”
Vốn Sài Tích Nhiễm nói chuyện rất lớn tiếng, nên có nhỏ giọng tôi đều nghe được. Tôi dùng sức hít một hơi, chờ Biên Nhược Thủy trả lời.
Biên Nhược Thủy không trả lời vấn đề của tôi, ngược lại an ủi Sài Tích Nhiễm: “Không có việc gì, trời nóng quá, cậu ấy có chút bực bội. Bằng không cậu và anh Cường về trước đi, trở về rồi chúng tôi sẽ đi tìm cậu sau.”
“Được, đừng quên tối nay tới nhà mình ăn cơm a! Lần trước không phải cậu nói mình làm đậu hủ lòng đỏ trứng ăn rất ngon sao? Mình cố ý mua cùng loại đậu hủ đó, cửa hàng bán loại đậu hủ đó không phải dễ mua đâu…”
“Tạm biệt!” Tôi phất phất tay, cắn răng hướng hai người bọn họ nói: “Hai ngươi cứ tán gẫu, xe của trường tới rồi, tôi đi trước!” Tôi lại chỉ vào Biên Nhược Thủy đối với Sài Tích Nhiễm nói: “Cậu để cậu ta ngồi trước, đừng để xe lắc mạnh mà cậu ấy bị say xe…”
Tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn, liền quát lên với em: “Ngồi xuống!”
Biên Nhược Thủy nghe tôi quát, liền nhanh chân ngồi xuống, lúc này cảm xúc của tôi mới hạ nhiệt. Sau khi Biên Nhược Thủy ngồi vào bên cạnh tôi, tôi liền không còn tức giận như lúc đầu nữa. Nếu em thực cùng bọn Sài Tích Nhiễm trở về, tôi định bụng sẽ đập nát cái xe của tên Vương Trung Cường kia, rồi giáo huấn con bé Sài Tích Nhiễm một chút, sau đó không thèm để ý Biên Nhược Thủy trong hai tuần.
Hình ảnh bạo lực thoáng hiện lên trong đầu tôi, bỗng nhiên Biên Nhược Thủy đưa cái gì đó vào tay của tôi, nói với tôi: “Uống đi, thanh nhiệt giải độc.”
Tôi cúi đầu nhìn, là nước xâm đen, vừa nhìn thấy nó tôi đã muốn ói, trước kia uống qua một lần, suốt một ngày trong miệng đều là hương vị kia.
Tôi trả lại Biên Nhược Thủy, không vui nói: “Không uống, nhìn đã muốn ói.”
Tôi vừa nói xong, chung quanh tôi liền vang lên một mảnh thổn thức, người nơi này hầu như là xa lạ, đều là học sinh của các trường phổ thông khác. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy một đám ánh mắt bất mãn cùng vẻ mặt chán ghét.
Do lỗi của tôi chắc?
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, bộ dạng tôi thế này sẽ không giống người bị hại.
Tôi đem chai nước xâm đẩy mạnh vào trong tay Biên Nhược Thủy, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt không sao cả. Biên Nhược Thủy cũng không nói nữa, thành thành thật thật ngồi ở bên cạnh tôi, ngẫu nhiên đùa nghịch đùa nghịch cái túi đồ của mình, lấy ra cái gì đó hỏi tôi có ăn không, uống không, tôi đều một mực cự tuyệt.