Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 30 : Hải Thành

Ngày đăng: 11:54 18/04/20


Từ khi dời khỏi cái hòn đảo kì bí kia Kim Nam vẫn luôn hồi tưởng về nó, dốt cục nó là cái gì, một sự thật mà chắc chắn sau này hắn sẽ phải khám phá, tuy không biết có còn cái cơ duyên gặp lại cái hòn đảo kì bí kia không nhưng hắn vẫn là muốn tìm kiếm một cái sự thật về nó.



Hòn đảo kia chắc chắn tồn tại một cái sự thật khủng khiếp của thiên địa, đám người kia cũng vậy, liệu có hay không cái hòn đảo đó có thể dính lứu đến câu chuyện truyền thuyết thượng cổ, càng nghĩ Kim Nam càng cảm thấy có nhiều điểm tối mà hắn nhất quyết phải làm rõ.



Những câu hỏi liên tiếp vang lên trong đầu hắn, dòng thác nước kia chứa cái loại nước gì, đám người kì bí kia cũng vậy họ dốt cục là ai, những cái cây đại thụ kia tóm lại còn ẩn dấu những khả năng gì nữa, tất cả những câu hỏi đó cứ vang vọng mãi trong tâm trí hắn.



Cho đến một ngày, cái lộ trình đến Nam Thiên Quốc gần như sắp hoàn tất, Kim Nam đã có thể trấn tĩnh lại cái tâm trí mình mà giải quyết cái việc trước mắt, sự thật nhất định phải làm rõ nhưng cũng không thể vì nó mà chìm vào quá sâu dẫn đến quên đi vấn đề trước mắt được.



« Bẩm thống lĩnh, chúng ta hiện còn cách Hải Thành chưa đầy nghìn dặm, có nên gấp rút tăng tốc để sớm cập bến không ạ »



« Không cần, tránh rút dây động rừng chúng ta tạm thời vòng ra ra cách Hải Thành trăm dặm rồi mới cập bến, ta còn là không biết trong Hải Thành hiện giờ trữ tồn bao nhiêu cái binh lính của Bắc Quốc, quyết không thể liều lĩnh ».



Đội quân của Kim Nam vòng ra cập bến tại một vùng biển phụ cận Hải Thành, lúc này đám binh lính Bắc Quốc trú binh tại đây vẫn chưa biết được cái sự tình sắp diễn ra, bọn chúng vẫn là đang vui chơi thác loạn bù khú dâm dục.



« Í, cái nữ nhân kia thật là đã mắt, ngươi mau lôi nàng lên đây để cho nàng phục vụ bổn lão gia nhanh lên » Tên đội trưởng một nhóm binh tuần Bắc Quốc đá đít một tên thuộc hạ của hắn, ánh mắt thèm thuồng cái đầu hất về phía nữ nhân kia ra hiệu cho thuộc hạ của mình đi bắt lấy nàng.



Tên lính tốt kia xoa xoa hai cái bàn tay ghê tởm của hắn tiến đến nữ nhân kia xốc bế nàng lên bịt miệng nàng lại đem đi vào một góc khuất.



Nữ nhân kia vẫn là chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thấy mình bị bắt đi định kêu lên nhưng đã bị bịt miệng, nàng vẫn cố gào thét kêu ư ử. Tên đội trưởng kia lúc này mới vén cái tà áo thụng dài của mình lên lao vào đẩy tên lính tốt kia ra, hắn bắt đầu lột từ từ quần áo của nữ nhân kia.



« A a, xin đại nhân tha cho tiểu nữ, tiểu nữ vẫn chưa chồng, xin đại nhân… hức hức » Cái nữ nhân kia gào thét khóc lóc thảm thiết, cứ mỗi khi tên đội trưởng kia xé một mảnh vải trên cơ thể nàng, nước mắt nàng lại trào ra nhiều hơn.



Người qua lại trên đường thấy cảnh này ai cũng đều tức mình không thể làm gì, chỉ đều lắc đầu rồi lại đi tiếp, cũng không phải họ không muốn can thiệp, nhưng đã có một tiền lệ, lúc trước cũng có người can thiệp chuyện tương tự y như vậy, hôm sau đã bị bọn chúng đến tận nhà giết sạch sẽ già trẻ lớn bé không còn một ai.




« Đại nhân tha cho thiếp »



“ tha ư, ngươi chẳng phải thích như vậy lắm còn gì, ha ha…” một cái binh lính Bắc Quốc cười lớn liếm mép, bỗng “Sụt” một thanh kiếm cong và dài không biết từ đâu đâm xuyên qua cổ hắn, nữ nhân kia đang run rẩy sợ hãi thấy cảnh tượng này lập tức ngất đi.



Là một cái võ binh trang phục Nam Thiên Quốc binh đoàn, người này tiến đến rút thanh kiếm kia ra khỏi cổ họng tên binh lính Bắc Quốc, nhổ một bãi nước bọt vào này ánh mắt căm phẫn sau đó rời đi về phía cổng thành.



Nữ nhân kia chỉ ngất chốc lát khí tỉnh lại vẫn còn kịp nhìn cái bóng lưng người kia thốt lên một câu “ Võ binh Nam Thiên Quốc, không thể nào, chắc ta mơ chăng” Nàng lắc lắc đầu không thể tin được, thì ngay lập tức có thêm hai cái võ binh trang phục Nam Thiên Quốc nữa chạy qua mặt nàng “ Là thật, là thật ta không hề mơ sao”, nàng lại tiếp tục ngất đi.



“Mở cổng thành” Một cái võ tướng Nam Thiên Quốc trang phục hắng dọng với một võ binh hạ lệnh, lập tức hơn mười cái võ binh tức tốc kéo chốt mở cổng thành, những tiếng ken két vang lên bởi thanh cửa gỗ quá nặng, những cái binh lính Bắc Quốc canh cổng đều đã bị cắt cổ hay bóp nghẹt và xử lí gọn gàng, không một tiếng động được phát ra.



Tức khắc sau đó một dòng binh lính đông như kiến chầm chậm bước chân lao vào hết sức có thứ tự, một binh lính Bắc Quốc vừa chui từ trong lán trông ra đi tiểu thấy cảnh tượng này, vừa biến sắc vừa không tin nổi, gã run sợ kinh hãi nhanh chóng lao đến cái chuông báo hiệu, dùng lực thật mạnh kéo dùi đập vào bề mặt chuông.



Từng tiếng chuông ùng ùng vang lên liên hồi, Hải Thành nhất thời láo loạn cực độ “ Nam Thiên Quốc công kích, quân đội Nam Thiên Quốc công kích rồi” Cái võ binh kia sỡ hãi vừa đánh chuông vừa hét lớn lên.



Ngay sau đó khi hắn còn chưa kịp đánh hồi chuông tiếp theo, một mũi xạ tiễn đã bay đến xuyên qua giữa cổ họng hắn, tên này lập tức lăn ra chết, cái hồi chuông kia cũng im bặt.



Nhưng dù hồi chuông im bặt thì cũng đã đánh động binh sĩ Bắc Quốc rồi, cho dù vậy đã đánh động nhưng cũng đã là quá muộn, mọi chuyện không thể cứu vãn, binh lính Bắc Quốc lúc này mới lục tục bò dậy, người mặc giáp phục, người vơ lấy kiếm vội vã định lao ra.



Không kịp nữa, những cái binh lính Bắc Quốc chưa kịp hoàn thành những việc đó thì đã bị những thanh kiếm dài và sắc bén từ đâu đó đâm tới, binh sĩ Bắc Quốc náo loạn, đây là một cuộc đột kích, khôngcó phòng bị bọn chúng hoàn toàn không có sức chống cự chút nào



“A a tha cho ta, hự …. Không….” Những tiếng la hét thảm thiết lại vang lên, binh sĩ Bắc Quốc y phục cũng không mặc mà cứ thế lao ra trốn chạy, không cần biết phía sau đang diễn ra cái gì bọn chúng chính là tháo chạy thục mạng, dày xéo lên nhau mà chết.