Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 33 : Lý Nam Đế lên ngôi triều đại mới thành lập

Ngày đăng: 11:54 18/04/20


“ Ngươi không cần bất mãn như vậy, không sao, tính cách cái tên này có chút thú vị a” Kim Nam nhấp một ngụm trà khẽ mỉm cười, sau đó hắn quay sang một cái tên võ tướng khác nói “ Ngươi mau đi điều tra thật rõ ràng thân phận cái Lý Nam Đế kia cho ta, xong việc lập tức quay về ngay tuyệt không được chậm trễ, còn nữa mọi việc điều tra phải hoàn thành trước ngày ta và cái Lý Nam Đế kia gặp mặt”.



Võ tướng bên cạnh cúi mình chào sau đó cáo lui, Kim Nam lại tiếp tục quay sang phía bên Ngu Á tướng quân kia nói “ các ngươi vốn là võ tướng của Đế Quốc Nhật Minh, lần này xong chuyện có thể lập tức trở về, ta là không có níu kéo, chuyện bực mình hôm nay ta cũng cám ơn các ngươi đã bực mình thay cho ta, nhưng ta tự đã có kế sách”. Nói rồi Kim Nam khoát tay lệnh cho cái võ tướng Ngu Á kia lui ra.



Ngu Á kia thấy vậy chỉ đành thở dài một tiếng không nói gì, mình dù sao cũng không phải là võ binh của cái đất nước này, tạm thời chỉ là quân đội đi mượn của người ta, rồi đến lúc cũng sẽ là phải về chính quốc, ý nghĩ thông suốt Ngu Á cũng cảm thấy thoải mái.



Thấy Ngu Á tướng quân kia đã dời đi, Kim Nam lúc này mới than thở suy nghĩ “ Liệu không biết ta để cái ngôi vua này cho cái tên Lý Nam Đế kia có gì sai sót hay không, nếu không ta chính là một cái tội nhân thiên cổ a”.







Lúc này ở Bắc quốc thì Tần Hoài Công đã muối mặt đến Vô Cực Tông, Vô Cực Tông là một môn phái lánh đời ẩn sâu trong núi Trúc Lâm, Tần Hoài Công trước khi muốn đến Trúc Lâm thì phải đi qua muôn trùng những cái ngọn núi cao hiểm trở, cái đội binh lính của Tần Hoài Công có một số người không chịu nổi đã phải táng mạng tại cái địa phương nguy hiểm trùng trùng này.



“ Ài, cái lão già Kha Vũ này chọn nơi nào lập phái không chọn,tại sao lại cứ nhất thiết phải là cái nơi thâm sơn cùng cốc như vậy cơ chứ, hại ta phải cực nhọc như vậy, nếu không phải vì sợ mất cái Nam Thiên Quốc thì có mời rượu ta cũng không đến cái nơi khốn khiếp này” Tần Hoài Công bực mình than vãn.



Núi Trúc Lâm bốn bề bao phủ là núi đá cao chênh vênh, rừng trúc nhiều bạt ngàn, Tần Hoài Công phải mất thêm nửa ngày nữa mới có thể đi xuyên qua cái rừng trúc rậm rạp.



“ Ngươi xem cái Vô Cực Tông kia là ở đâu vậy, tại sao đi mãi rồi mà chưa có tới” Tần Hoài Công sốt sắng hỏi.



Thái giám cạnh bên cúi mình nói “ Chúa công, Vô Cực Tông căn bản là môn phái lánh đời, chắc hẳn sẽ tồn tại một cái trận pháp ẩn nấp che dấu tông môn, chúa thượng có lẽ cũng không phải đi xa nữa đâu, chỉ có điều chúng ta không nhìn thấy cái môn phái kia nên mới vậy”.



Tần Hoài Công lông mi giật giật, không nói gì chỉ xa xăm nhìn về phía trước.



“ Ha ha ha, Tần tiểu tử, ngươi là có cái chuyện gì mà lại quá bộ đến bổn phái như vậy” Một tiếng cười vang động không gian lan tới, khiến Tần Hoài công đang bất động chợt giật mình. Chính là lão già Kha Vũ chứ không ai khác đây, chắc mẩm như vậy Tần Hoài Công liền lên tiếng “ Kha Vũ tiên sư, đã lâu không gặp, là tiểu bối nhớ ngài quá nên mới đích thân đến đây, không biết lão tiên sư sau khi bị trọng thương tại cái đại chiến kia đã đỡ hơn chút nào chưa, làm tiểu bối quả thực lo lắng vô cùng”.



“ Hừ, tiểu tử dẻo miệng, ngươi mà lo lắng cho lão tử thì chắc trời đất đã sụp đổ rồi, ngươi không thầm rủa ta đã là may mắn cho ta lắm, nói đi, ngươi là có chuyện gì nên mới tìm đến đây có phải không” Một luồng nội lực uy áp xung mãn lan đến ép xung quanh thân mình Tần Hoài Công, cái Kha Vũ kia lạnh giọng nói khiến Tần Hoài Công có chút cau mày.



“ Lão tiên sư sao lại nói như vậy, quả thực tiểu bối là có lòng, như vậy đi, ngài có thể cho ta vào cái đại phái rồi từ từ nói chuyện có được hay không” Tần Hoài Công mặc kệ cái luồng nội lực áp bức xung quanh vẫn là cười nói vui vẻ.
Kim Nam nói xong cái người dân Hải thành không nói gì nữa, chỉ ủ rũ lui đi tránh ra tiếp tục cho Kim Nam và cái quân đoàn của hắn tiến ra ngoài thành, các cái đội dân binh tự phát cũng tự động giải tán.



Kim Nam cùng cái quân đoàn năm nghìn kị binh tiến ra, chẳng mấy chốc đã tiếp cận đại trướng của quân đội Lý Nam Đế, Kim Nam bước xuống ngựa hét lớn quỳ xuống “ Triệu Kim Nam thống lĩnh Nam Thiên Quốc binh đoàn tham kiến Lý Nam Đế đế quân bệ hạ”.



Lý Nam Đế kia thấy cái thống lĩnh từ Hải Thành kéo ra một cái đạo binh ra tiến về phía mình liền đang suy nghĩ kế sách, bỗng thấy cái thống lĩnh kia quỳ xuống bái kiến mình thì chợt lặng người. Lý Nam Đế ngây người ra chốc lát rồi mừng như phát khóc tiến đến bên cái thống lĩnh kia kéo hắn đứng lên nói. “ Triệu thống lĩnh không phải đang nói đùa đó chứ, ngươi là chấp nhận đế hiệu của ta”. Lý Nam Đế chính là đang không tin vào mắt mình, không ngờ cái Triệu thống lĩnh này lại tốt như vậy.



Kim Nam thấy Lý Nam Đế bộ dạng sửng sốt như vậy thì cũng không có ngạc nhiên cúi mình nói “ Đế quân bệ hạ, chính là đế quân bệ hạ, tại sao tại cần phải ta chấp nhận, ta là còn cái đại đạo thiên thu không thể cai quản nhân gian, đế quân bệ hạ đây chân mệnh thiên tử vốn đã là bậc đế vương trong thiên hạ, ta nói thế chắc bệ hạ hiểu chứ”.



Lý Nam Đế lúc này mới thật sự hiểu, hắn ta lúc trước vui mừng nhưng vẫn còn tồn tại một tia nghi ngờ, nay thấy cái thống lĩnh này nói như vậy thì mới biết người ta thực sự không ham muốn cái ngôi vua này, vẫn là muốn theo đuổi đại đạo tu tiên. Lòng mừng rỡ không thôi Lý Nam Đế liền cầm lấy cánh tay Kim Nam lên hét lớn trước toàn quân sĩ “ Mọi người, kể từ bây giờ Triệu thống lĩnh chính là quốc sư của Nam Thiên Quốc, thậm chí ta cũng phải nghe lời ngài ấy, ta xin thề điều này, nếu trái lời thề trời tru đất diệt”.



Lý Nam Đế nói xong một tia ý niệm mờ nhạt từ mí mắt hắn bay ra hòa vào không gian, điều này chứng tỏ thế gian đã nhận cái lời thề này, nếu Lý Nam Đế thực sự trái lời thề sẽ bị thiên kiếp đánh chết.



Kim Nam gật gật đầu thỏa mãn, hắn chính là thấy Lý Nam Đế này thật sự biết chút đạo lý, với cái tính cách này thì lo gì sau này Nam Thiên Quốc không thể hùng cường, hào kiệt nhân gian không thể dùng tiền mà có thể mua được, mà chính là phải dùng tấm lòng.



…..



Bảy ngày sau, Kim Nam và Lý Nam Đế kéo toàn bộ quân đội của hai người ở Hải Thành về Nam Uyển THành, tại Nam Uyển Thành lúc này tồn tại đã lên một cái con số trên mười ba vạn người, và đang có xu thế tăng lên.



Mười ngày sau, Lý Nam Đế chính thức tuyên cáo trước toàn dân Nam Thiên Quốc xưng đế hiệu dưới sự chứng nhận của Triệu Kim Nam hắn, lên ngôi hoàng đế chấn nhiếp Nam Thiên Quốc, khởi đầu một triều đại mới, triều đại của họ Lý.



Họ An kể từ khi mất tích hoàn toàn, đã không còn hy vọng cái triều đại của dòng họ này có thể khởi sự trở lại, triều đại hùng mạnh cũ chấm dứt, cũng không phải là sự chấm dứt hoàn toàn của một đất nước, mà nó chính là khởi đầu cho một đất nước hùng cường mới được sinh ra.



Triều đại Lý Nam Đế được thành lập, chỉ trong vòng ba tháng các cái thành trì của Nam Thiên Quốc đã lập tức được giải phóng, võ binh Bắc Quốc chạy tán loạn khắp nơi, các cái thành trì nhỏ sau đó cũng tự nổi lên các cuộc binh biến dành quyền kiểm soát, tự động quay về với triều đình.



Năm năm kể từ khi triều đại An Dương Vương sụp đổ, Nam Thiên Quốc bị đô hộ, thì giờ đây người Nam Thiên Quốc đã kiến tạo lên được một triều đại mới, triều đại mà có lẽ sau này sự hùng cường của nó sẽ mãi vang danh thiên cổ.