Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 42 : Thiết Lập Quân Quyền, Bắc Quốc Tận Diệt (Hạ)

Ngày đăng: 11:54 18/04/20


“Tần Hoài Công lần này đem binh kéo về Kỳ Dương đa phần là quân chư hầu, nếu Tần Hoài Công chết quân đội chư hầu của hắn tất loạn mà sinh lòng phản chắc, Phan Nghĩ, ngươi mau đem năm vạn quân kị của mình chiếm lấy thành Dương Dự, chờ hiệu lệnh của ta hành sự”.



“Tuân mệnh quốc sư” cái Phan tướng kia lại tỏa ra uy áp nhanh chóng rời đi, Kim Nam thầm lắc đầu cái tên Phan tướng này bản tính không có sửa được, nếu hắn chỉ dùng cái uy áp đó khi đánh địch quân thì tốt rồi, đằng này hắn ta lại cứ dùng bừa bãi như vậy có ngày người ta hiểu nhầm là hắn ta muốn giết họ cũng không phải là không có khả năng, chẳng nhẽ Kim Nam lại sút một nhát nữa vào mông tên này.



Thở dài quay đầu đi suy nghĩ, Kim Nam hiện giờ vẫn là đang suy nghĩ đối sách làm sao có thể giao phó quân tình này cho Lý Nam Đế để hắn còn có thời gian rảnh đi tìm Vô Cực Tông cứu Tuyết Mai đây.



Lý Nam Đế nhìn sắc mặt của Kim Nam thì cũng đoán được phần nào, liền bước đến trước mặt hắn cảm thông nói “ Quốc sư, mọi việc tấn công Kỳ Dương và đối phó với quân Tần ngài cứ để ta lo, hiện ngài cứ đi cứu phu nhân trước đi để lâu e xảy ra việc lớn”.



Kim Nam nghe thấy Lý Nam Đế nói vậy liền lắc đầu, xưa nay đâu có nam tử nào vì một nữ nhân mà hại đến sự tồn vong của một quốc gia có thể ngẩng cao đầu được cơ chứ, hắn dù là rất lo lắng cho Tuyết Mai thế nhưng hắn cũng không thể vì cái chuyện này mà bỏ lỡ quân tình hiện tại được, nếu thắng thì không sao, nhỡ thua trận hắn chính là tội nhân thiên cổ.



Biết không thể làm gì hơn, Lý Nam Đế đành thở dài chậm rãi lui ra.



Núi Trúc Lâm cách thành Thượng Dung cũng tầm khoảng bốn ngày đường, Kim Nam hiện giờ vô cùng khẩn trương, hắn phải tức tốc đến cái Vô Cực Tông kia ngay, bằng không tin tức hắn còn toàn mạng e là sẽ không giữ được lâu, Vô Cực Tông bản thân là môn phái lánh đời nên ít điều tra sự tình bên ngoài.



Nhưng theo điều tra Kim Nam biết, cái môn phái này thường thường nửa năm lại khai mở đại môn trận pháp cho chúng đệ tử ra ngoài điều tra thông tin, từ lúc cái Kha Vũ kia chết, cũng không biết là lão ta có ra khỏi Vô Cực Tông đúng ngày khai mở đại môn hay không, Kim Nam cũng không có nắm chắc. Nhỡ cái môn phái này đã mở đại môn một lần rồi thì e là Tuyết Mai khó mà toàn mạng được.



Đường đến Trúc Lâm sơn nguy hiểm trùng trùng, thế nhưng đó là với người thường còn đối với Kim Nam và Quân Đoàn Đen điều đó cũng không đáng lo ngại lắm. Bọn Kim Nam cũng không phải vất vả, chỉ mất có ba ngày đường đã đến Trúc Lâm sơn. Kim Nam tận lực tìm kiếm tung tích Vô Cực Tông nhưng vẫn là không thấy một chút dấu vết nào.



“Quốc sư, người nói xem, có phải tin tức chúng ta có chút sai lệch hay không, ở đây căn bản hoang vu sơn dã, một bóng người hiện cũng không thấy có, vậy chúng ta phải làm sao”. Cái binh lính Quân Đoàn Đen kia nói như vậy, Kim Nam im lặng cau mày suy nghĩ.



Chốc lát sau hắn liền vỗ tay đến bốp một cái thầm tự trách mình sao đầu óc lại đặc quánh như vậy, Vô Cực Tông là một môn phái lánh đời, bản thân rất khó lộ diện, cái môn phái này chắc chắn tồn tại một cái trận pháp ẩn nấp, đây là điều tối cơ bản mà môn phái lánh đời cần phải có. Vậy mà Kim Nam lại không nghĩ ra, chả trách tại sao trước đây hắn không phát hiện ra phương pháp tu luyện của bản thân mình, vẫn là tại hắn có chút suy nghĩ không cẩn thận.



Kim Nam bước lên đánh một đường quyền sáng chói phát ra, hắn dồn một chút Tín Ngưỡng lực vào đó đủ để cho quyền kia phát ra ánh sáng trên bầu trời nhưng lại không có chút oanh động mãnh liệt nào.




…..



Kỳ Dương kinh bị Lý Nam Đế đem binh vây hãm mấy hôm tận lực công kích, đến hôm nay đã không chịu nổi đã thất thủ. Những Lý Nam Đế cũng là than ngắn thở dài, để công phá cái thành trì này ông ta đã tổn thất đến con số năm vạn binh, đây là trận chiến mà quân binh Nam Thiên Quốc phải hy sinh thảm trọng nhất.



Chiếm được Kỳ Dương, Lý Nam Đế lập tức gia cố thành trì, trấn an dân chúng. Sở dĩ lần này đánh Kỳ Dương kinh lâu như vậy, là vì ở còn lưu lại hơn một vạn Cẩm Y Vệ của Tần Hoài Công, Cẩm Y Vệ này ai ai cũng thân thủ bất phàm võ nghệ cao cường, lần này nếu không phải quân đội Nam Thiên Quốc quá vượt trội về số lượng, e là muốn công chiếm Kỳ Dương còn khó hơn lên trời.



« Ngươi nói sao, Kỳ Dương đã thất thủ, không phải ta bảo mấy tên các ngươi phải lập tức tri viện kéo dài thời gian chờ ta hay sao » Tần Hoài Công tức giận phẫn nộ tung một cước đạp bay một tên quan phục đang quỳ dưới thềm, khiến tên này bị đã bay xa ra vài trượng phụt một búng máu.



« Chúa, chúa thượng… Quân Nam Thiên Quốc đông hơn trăm vạn, nếu chúng thần lao vào, trong tay chỉ có hơn mười vạn, e là cũng chỉ liều mạng vô ích, chi bằng rút về bảo toàn lực lượng chờ đại binh đến phối hợp tận lực công kích, xin chúa thượng hiểu cho chúng thần.. »



« Hừ, các ngươi có biết trong thành Kỳ Dương có cái gì hay không, nếu Nam Thiên Quốc mà có được bí mật này thì cho dù có chiếm lại được phỏng có ích gì cơ chứ, lũ ngu ngốc, lôi ra ngoài, chém… » Tần Hoài Công gào lớn nhổ một bãi nước bọt vào tên quan phục kia, lập tức có ngay hai tên võ binh giáp phục lao vào, tức tố kéo cái quan phục kia ra ngoài, tên quan phục kia vẫn không ngừng gào thét dãy dụa biện minh xin tha, lát sau một tiếng thét gào vang động khắp doanh trại Bắc Quốc vang lên, hẳn tên quan phục kia đã bị chém đầu.



« Tần Hoài Công, Tần Hoài Công, ta giết ngươi…. ». Một tiếng gào thét vang lên rung động không gian, mặt đất bỗng chốc rung chuyển, gió bay không ngừng khiến tấm màn che đại trướng phấp phới bay tung lên, Tần Hoài Công nhìn ra ngoài chợt kinh hãi, các cái binh lính đông như kiến của hắn đang bị đánh bay tung lên trời không khác gì những bao cát tập đám, một đám người đằng đằng sát khí áo đen mặt mũi bịt kín đang chậm rãi tiến về phía này, đi đầu là một nam tử anh tuấn.



« Triệu Kim Nam » Tần Hoài Công hoảng hốt lẩm bẩm, xong rồi cái Triệu Kim Nam kia không ngờ không chết mà còn khủng bố như vậy đang lao về phía này, khẳng định Kha Vũ kia chắc chắn đã táng mạng. Nhưng Tần Hoài Công chính là không ngờ rằng, không chỉ Kha Vũ kia táng mạng trong tay Kim Nam mà ngay cả Vô Cực Tông cũng bị Kim Nam hắn bá đạo dùng một quyền xóa sổ.



Kim Nam tiến đên phía trước chủ trướng của doanh trại quân binh Bắc Quốc điên máu gào thét, Kim Nam hắn đã đau khổ đến mức cực độ, hắn những tưởng đâu Tuyết Mai vẫn còn sống thì không ngờ rằng cái Kha Vũ kia trước khi chết vẫn còn dám lừa hắn, Kim Nam hiện vừa thống khổ vừa hận bản thân mình, hắn hiện giờ chỉ tràn ngập sát ý, hắn muốn giết, làm muốn giết kẻ thù bất cứ kẻ nào.



Hắn muốn dùng chính đôi tay này từ từ bóp nghẹt đến chết kẻ thù nào đó, sau đó từ từ nhào nặn thanh một cục máu thì mới thỏa được lòng hắn, mà trước mắt, hắn chỉ còn duy nhất kẻ thù này, Tần Hoài Công.



Nếu hắn dùng một quyền thì đã có thể nhanh chóng xóa sổ cái doanh trại này ngay tức khắc, nhưng hắn chính là không hề muốn vậy, hắn muốn từ từ tra tấn cái Tần Hoài Công kia, để cho tên kia phải từ từ nếm trải mùi vị đi đến cái chết. Kim Nam càng hành động thì càng hung hãn, hắn đã chính thức rơi vào cuồng bạo tẩu hỏa nhập ma mà không sao có thể kiềm chế được. Thê tử hắn, đã chết rồi.