Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 46 : Đại Trận Tụ Linh (Thượng)

Ngày đăng: 11:55 18/04/20


“Vị đại tỉ này, có thể cho tại hạ hỏi thăm Ô Diên thành này có chỗ nào nghỉ ngơi tiện lợi hay không, tốt nhất là chỗ đông người, bởi vì bọn ta hiện giờ có nhiều người lắm”.



“Các người là mới đến Ô Diên ?”.



“Đúng vậy, bọn ta là người mới đến đây, định kiếm một chỗ bỏ ra chút tiền sau này kiếm chút sinh ý”.



“Ừm, các ngươi cũng thực thức thời, Ô Diên hiện tại mới xây dựng xong, mua một vài chỗ trong thành kinh doanh khẳng định sau này sẽ kiếm được nhiều. Như vậy đi, các ngươi đến chỗ ta đi, chỗ ta cũng khá rộng có thể chứa được đến tận mấy trăm người không vấn đề gì, rồi mai ta sẽ dẫn các ngươi đi xem qua một vài nơi vị trí thuận lợi”.



Kim Nam là muốn thử dò hỏi cái vị thiếu phụ xinh đẹp này, hắn cũng không muốn làm náo động đế đô để còn điều tra sự tình. Tất cả binh sĩ Quân Đoàn Đen đều được lệnh của hắn mặc thường phục, để cho dễ bề triển khai kế hoạch của hắn. Hiện thấy thiếu phụ kia giới thiệu chỗ ở của mình cho hắn, còn nói là chứa được mấy trăm người, Kim Nam liền lắc đầu bộ dạng cười khổ. Thiếu phụ kia thấy vậy, liền vội vã nói:



“Có phải các người sợ ta lấy đắt hay không, yên tâm đi ta sẽ tính rất rẻ ?”.



“Đại tỷ à, không phải là bọn đệ không muốn ở chỗ tỷ, chỉ là bọn đệ có quá đông người e là chỗ tỷ không thể nào chứa nổi”.



“Các ngươi có phải có mối khác rồi vẫn cố ý đến dò hỏi hay không, bao nhiêu người mà chỗ ta lại không thể chứa nổi, phải nói chỗ ta gần như là rộng nhất cái Ô Diên thành này, không thể nào mà không đủ chỗ cho các ngươi ?”.



Kim Nam lại lắc đầu cười khổ thở dài một tiếng nói:



“Đó là tự tỷ không tin đệ đấy nhé”.



Nói rồi liền quay mình ra phía khoát tay cho mấy người Quân Đoàn Đen tới gần. Một lúc sau gần như toàn bộ binh sĩ Quân Đoàn Đen tụ tập về quãng đường mà Kim Nam và thiếu phụ kia đang đứng vây kín cái quãng đường này đông nghịt.



“Cái này, cái này…”. Thiếu phụ kia thấy vậy liền hốt hoảng, đây là cái loại gì chứ, tên này định đùa với bà đây hả. Hắn nói có vài người huynh đệ vậy mà chớp mắt gọi cả một đống người đến đây, thậm chí ngày càng đông hơn phải đến mấy nghìn người.



Bộ dạng cười khổ thiếu phụ nói:



“Đệ đệ à, ta thực sự đúng là không biết, đệ nhiều người như vậy thực chỗ ta không thể chứa nổi. Như vậy đi, ta giới thiệu cho đệ một chỗ tốt. Chỗ này đảm bảo các huynh đệ của đệ có thể có đủ chỗ”.



“Í, có chỗ cho bọn đệ thật sao, tỷ tỷ ?”. Kim Nam ngạc nhiên thật sự, mới đầu hắn chỉ định dò hỏi cho vui thôi nhưng thật sự lại có chỗ cho bọn hắn thật.


Một binh sĩ Quân Đoàn Đen sớm bực tức đã lâu liền bước lên phát ra sát khí nói :



« Ta thấy các ngươi mới chính là muốn chết, ngay cả Quốc sư đương Triều, Triệu Kim Nam mà các ngươi cũng muốn gây sự, có phải hay không là đã chán sống rồi… ».



« Quốc sư đương Triều, hừ, đạo tặc, loại chuyện đùa này mà ngươi cũng có thể nói hay sao, quốc sư đương triều thân phận cao cao tại thượng há có thể đi với bọn khố rách áo ôm như các ngươi, mau nói sự thật bằng không bản tướng sẽ không khách khí ».



Thái A kia chính là vẫn không muốn tin chuyện này, là hắn gây sự với quốc sư đương triều. Hắn vẫn cố gắng gạt bỏ cái suy nghĩ kia đi từ lâu, nhưng thực ra bản thân hắn đã sớm thừa nhận có khả năng người đứng trước mặt là quốc sư kia. Nhưng nếu hắn thừa nhận ngay thì sẽ rất mất mặt trước Cấm Vệ Quân, hắn vẫn đang mong Kim Nam quên không mang lệnh bài chứng minh thân phận thì hắn sẽ giả vờ đơn giản là do điều tra không kĩ càng tạm thời tha cho bọn Kim Nam rồi rút quân cho đỡ mất mặt là tốt nhất.



Nhưng ngoài suy nghĩ hắn mong đợi. Kim Nam chán nản liền giơ ra một cái lệnh bài bằng ngọc thạch xanh lam, trên đó có khắc bốn chữ thật lớn và sáng chói ‘Quốc sư đương triều’.



« Thật sự, thật sự là quốc sư đương triều Triệu Kim Nam ». Thái A kia nhìn thấy lệnh bài liền lắp bắp lẩm bẩm nói, thân hình gã không chịu nổi đã choáng váng tự ngã xuống ngựa. Lát sau mới run bần bật vội vã bò lên phía trước quỳ mọp trước mặt Kim Nam dập đầu.



« Là tại hạ có mắt không tròng, là tại hạ ngu ngốc, xin quốc sư thứ tội… ».



Kim Nam sớm đã không để ý, hắn cũng chỉ là muốn thử sức một chút thôi chứ cũng không có ý trách bọn người này chút nào. Bọn họ cũng chỉ là thực hiện chức trách của mình, nhưng Kim Nam chỉ bực mình một cái là Thái A này còn chưa điều tra rõ đã muốn giết người, nếu đổi lại là một người khác không phải bọn Kim Nam thì chẳng phải là đã bị giết chết rồi sao. Lạnh lùng nói một câu sau đó rời đi :



« Các ngươi ngày mai thượng triều bổn quốc sư sẽ tính sổ chuyện hôm nay, bây giờ mau rút quân về bằng không sẽ giết không tha… ».



Thái A kia thấy Kim Nam nói như vậy thì biết mình đã tạm thời giữ được cái mạng, lau lau mồ hôi vội nói :



« Tuân mệnh, là nghe lời quốc sư sẽ không dám trái mệnh ».



Nói rồi liền mau chóng đứng lên chỉnh sửa giáp phục, leo lên ngựa hét to một tiếng « Lui ». Sau đó vội vã cưỡi ngựa rời đi không dám ở lại đây lâu sợ cái vị quốc sư kia nhỡ đổi ý quay lại giết mình.



« Đại ca, hiện giờ chúng ta đi đâu đây ? ». Một cái Quân Đoàn Đen binh sĩ thấy Cấm Vệ Quân kia đã từ từ rút đi thấy không còn chuyện gì nên mới bước lên hỏi Kim Nam một tiếng.



Kim Nam nhìn về phía tây một lát sau đó nói :



« Tạm thời cứ đến Tiên Môn phủ kia trước đã, đám quan binh này đã biết thân phận chúng ta nhưng hẳn là người thường vẫn còn chưa biết. Ta vẫn muốn điều tra một chút cái Tiên Môn phủ kia xem sao ».