Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 62 : Đây là đâu ?

Ngày đăng: 11:55 18/04/20


Thông đạo mịt mù tối tăm không một chút ánh sáng, Kim Nam không thể cảm nhận được điều gì ngoài một thân thể mềm mại đang ôm chặt lấy hắn. Hai người môi chạm môi mắt nhắm nghiền cảm nhận mọi điều tuyệt vời nhất. Lực lượng nội khí và kinh mạch Kim Nam không ngừng giao động. Kim Nam có thể cảm nhận được rõ ràng rằng tu vi của hắn đang thực sự đại giảm. Một lần nữa hắn lại cảm nhận được cái cảm giác này, cái cảm giác mà lần đầu duy nhất hắn cảm nhận được là khi thần Kim Quy hút sạch lực lượng nội khí của hắn để hắn có thể tu luyện Tín Ngưỡng công pháp, hắn thực sự rất chán ghét và muốn nhanh chóng thoát ra khỏi nó, cái cảm giác này thật khó chịu.



Càng chìm sâu vào thông đạo, thân thể Kim Nam lại càng như muốn buông lỏng, đến một lúc hắn đã không còn cảm nhận được mình có thể điều khiển được thân thể mình nữa thì hắn lại càng thất vọng hơn. Ngay cả con người mà hắn đang ôm lúc này hắn cũng không thể ôm được nữa, hắn không biết đó là ai cả. Nhưng người đó đã dành chọn tình yêu thương cho hắn và hắn cũng rất muốn đáp lại tình cảm đó, chỉ một chút thôi, hắn đang nghĩ liệu đây có phải Tuyết Mai hay không, bởi vì chỉ có Tuyết Mai mới làm cho hắn có cảm giác muốn bao bọc như vậy.



Rất lâu sau, Kim Nam đã không còn điều khiển được thân thể mình nữa rồi, luồng lực lượng cuồng bạo phía bên ngoài đang không ngừng giao động. Nó làm Kim Nam và người kia ngày càng tách ra xa hơn, hắn muốn níu giữ nhưng không thể, hắn đã không thể điều khiển được tứ chi nữa. Bản thân mình còn không lo nổi còn muốn để ý đến người khác sao, nhưng vẫn mặc, thần hồn hắn vẫn liên tục vùng vẫy, hi vọng một lần nữa có thể kết nối lại được với thân thể, một lần nữa ôm chặt người kia để mãi mãi không buông bỏ.



Nhưng trời vốn không theo ý người. Mọi chuyện vốn đã tệ nay lại còn tệ hại hơn, Kim Nam không chỉ mất kiểm soát thân thể mà ngay cả thần hồn hắn, hắn cũng có thể cảm nhận được nó đang bị công kích.



Kí ức, đang từ từ biến mất, giống như một cuộn phim đang bị người ta từ từ hủy bỏ mà mình vô lực không thể làm gì được, dù rằng mình rất yêu thích cuộn phim đó, yêu hơn cả tính mạng.



Dòng kí ức chầm chậm hòa tan từ từ như bay vào khoảng không hư vô. Nó xóa bỏ từ những kí ức xưa cũ nhất của hắn. Từ khi hắn sinh ra, cha mẹ nựng hắn từng ngày, những buổi đi chơi với những huynh đệ đồng môn rất vui vẻ cũng từ từ biến mất, ngay cả những kí ức đẹp đẽ nhất về gia môn cũng từ bỏ hắn mà đi. Kim Nam miệng lẩm bẩm : ‘cho ta giữ lại một chút thôi, một chút thôi, đừng lấy đi tất cả của ta, đừng ác độc như vậy’.



Cuộn phim kí ức xóa bỏ đó lại tiếp tục chạy, ông nội cho hắn quà, cha hắn rèn rũa hắn thật nghiêm khắc. Tiếng gõ đầu côm cốp của cái que nhỏ khi cha hắn dạy dỗ hắn, rồi kí ức ông nội hắn dùng khinh công đưa hắn bay qua nhưng ngọn núi xanh tươi và đẹp đẽ nhất của núi Thiên Trúc.



Tiếp tục xóa bỏ, xóa bỏ nữa, cuối cùng cũng đến dòng kí ức mà hắn không muốn xóa bỏ nhất, Tuyết Mai.



Nàng đẹp tựa tiên nữ dáng trần, nhưng bước đi khoan thai nhu thuận, dọng nói như chim ca Thiên Sơn. Tay nàng đưa lên ngang khuôn mặt của mình, làn môi nhỏ xinh đẹp đẽ của nàng khẽ mấp máy ‘Kim Nam chàng có yêu ta không ?’



‘Ta yêu, ta yêu tất cả những gì thuộc về nàng, cả đôi mắt kia nữa cơ, nàng không được nhìn ai đâu đấy, chỉ được nhìn ta thôi. Đôi mắt kia của nàng nhất định phải chỉ có ta’.



‘Không cho chàng, ta nhìn ai sao chàng cấm ?’



‘A, nàng có người khác nhé, ta sẽ cho nàng biết tay’



Kim Nam đưa bàn tay khẽ véo yêu lên khuôn mặt như trái anh đào của Tuyết Mai, mắt hắn nheo lại nhìn thật kĩ, sau đó bật cười kéo nàng vào lòng ôm thật chặt.



« Tại sao, tại sao lấy đi tất cả của ta, ta đã làm gì sai ? ».


Một trong hai tên có vẻ tập tễnh khiến tên thủ lĩnh kia sinh ra nghi ngờ.



« Bọn kia đâu rồi, lại đánh nhau có phải không ? ».



Hai tên kia thấy tên thủ lĩnh gằn dọng nói như vậy thì cảm thấy sợ hãi, cánh tay run rẩy liên hồi, thân mình người kia kẹp trong nách cánh tay của một tên liền rơi xuống. Một tên phía bên phải thấy vậy liền nhanh chóng nói



« Là nhân loại, bọn ta tìm được một nhân loại ».



Tên thủ lĩnh quắc mắt xuống nhìn sau đó lại đưa ánh mắt đờ đẫn của mình lên tiếp tục hỏi.



« Có lấy được cái gì hay không ? ».



Hai tên còn lại định lắc đầu nhưng thấy lòng bàn tay của tên thủ lĩnh dâng lên một cỗ lực lượng đen ngòm và ẩn chứa sát khí thì không dám dấu diếm gì nữa lôi hết những món đồ lấy được từ trên thân mình người kia ra, ném xuống một chỗ trước mặt tên thủ lĩnh.



Lòng bàn tay tên thủ lĩnh lúc này mới thả lỏng, ánh mắt trở nên hòa hoãn. Hắn đứng dậy bước đến gần thân mình người kia. Người kia thân mình đen ngòm phủ đầy tro tàn, không phân biệt được là nam hay nữ cả. Tên thủ lĩnh vươn cánh tay thứ nhất của hắn chạm vào thân thể người kia chuyền một cỗ lực lượng bao bọc người này. Cỗ lực lượng sau đó trấn tan tro tàn đen kịt trên thân mình người kia ra lộ ra thân thể của một nam nhân khá là cơ bắp, khuôn mặt anh tuấn.



Tiếp tục chuyền một cỗ lực lượng vào trong thân thể người kia. Mắt tên thủ lĩnh nhắm nghiền lại sau đó đứng dậy chắp tay ra sau lưng từ tốn quay trở lại cái ghế đá kia ngồi xuống.



« Hự, hộc… Đây là đâu ? ».



Người kia vừa mở mắt ra liền cất lên một tiếng hỏi vu vơ. Trí óc như chống rỗng, câu hỏi kia hoàn toàn chỉ là vô thức buột miệng mà nói ra.



« Đem hắn đến khu lao dịch, chúng ta đã chậm tiến độ rất nhiều rồi ».



« Tuân mệnh ».



Tên thủ lĩnh chỉ hắt ra một câu sau đó thân thể bất động như chết, có thể là hắn đang thiền định hoặc làm gì đó. Hai tên kia cũng không quá để ý, với bọn chúng chuyện này đã quá quen thuộc, thủ lĩnh của chúng bình thường nếu không có chuyện gì thì đều như vậy cả, cho nên không có gì là lạ. Liền xách người kia lên kẹp vào nách chạy về phía khu lao dịch toàn những cái lỗ sâu ở phía dưới kia.