Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 71 : Ta muốn ngươi quỳ gối chui qua háng ta

Ngày đăng: 11:55 18/04/20


Thạch Thất thành.



Ở vùng đất phía Đông của đại địa Ma Giới, nơi đây là một chốn phồn hoa đô lệ. Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh u ám đen tối đầy rẫy Ma Thần ghê rợn phía bên ngoài của nó. Những tộc Quỷ man rợ và những tên Thánh Hồn tộc không bao giờ có thể đặt chân đến vùng đất này. Vùng đất này chính là thánh địa nhân tộc tại Ma Giới, một trong những tồn tại làm cho Ma Giới cảm thấy chướng mắt và nhức nhối nhất mà không thể làm gì.



« Bộp ».



« Ta nói ngươi không được đi qua có biết không hả, mấy tên thối thây các ngươi trông thật sự rất ô uế. Làm bẩn mắt bổn tiên, mau mau cút đi bằng không nhận lấy cái táng mạng ».



Một tên tu sĩ giả, bộ dạng gầy gò ốm yếu tung một cước bộ lên cái thân hình ốm yếu của một lão nhân mặt không chút biểu tình. Rõ ràng là hắn ta rất coi thường lão nhân này là đặc biệt là cả đám người đằng sau lão.



« Đại tiên, chúng tôi vốn là cư dân của Thạch Thất thành tại sao lại không cho chúng tôi vào, chẳng qua chúng tôi lưu lạc nhiều năm bên ngoài khi trở về có chút bẩn thỉu. Đại tiên, thân nhân chúng tôi vẫn còn trong thành, nếu ngài cho chúng tôi vào nhất định sau này sẽ không cho ngài chút thiệt hại nào cả mà còn là có lợi ích nữa đấy ».



Một thân nam tử y phục rách nát bước lên bộ dạng nịnh nọt. Ánh mắt hắn biểu lộ sự kính phục rõ nét. Nam tử này bề ngoài có chút xấu xí dị hợm, hắn bước lên lấy lòng đáng nhẽ ra nhìn phải cho đẹp mắt một chút nhưng vẻ ngoài của hắn lúc này lại hoàn toàn trái ngược với ý nghĩ của hắn. Đúng là trông thấy mà muốn phát tởm.



Tu sĩ giả mắt chỉ khẽ liếc một cái lập tức lại tung một cước bộ lên đạp thẳng vào mặt nam tử kia quát lớn.



« Mẹ khiếp, ông đã nói rồi mà lũ ngu chúng bay vẫn bị điếc hả, cút mau. Ở đây làm bẩn mắt bổn tiên thêm một giây nào nữa ta cho ngươi xuống cửu tuyền ».



« Hử, ngươi thực sự muốn làm như vậy ».



Tu sĩ giả gầy gò đang kiêu căng hống hách, rõ ràng là hắn đang chiếm thế thượng phong trong việc đe dọa đám người này. Vậy mà từ đâu lại có một giọng nói sắc lạnh đánh thẳng vào tâm thức của hắn khiến giọng nói của hắn bị bẻ cong thành run run. Đám người rách nát kia nghe thấy âm thanh này liền bật lên cười ồ nhất loạt.

Giận tím mặt, tên tu sĩ giả tiếp tục quát lớn.



« Hừ, là kẻ nào, kẻ nào dám sửa giọng nói của bổn tiên thành ra như vậy, mau bước ra đây bằng không ta cho ngươi chết không toàn thây ».



« Bổn tiên, bổn tiên, ta thấy ngươi mới chỉ là một tên tu sĩ tầng hai hậu kì đỉnh phong mà thôi không xứng với cái danh xưng bổn tiên ấy đâu, thực sự là chướng tai ta quá đi. Ngươi mau câm miệng lại cho ta ».


Tạ Đình hít một ngụm khí lạnh than vãn, cái này đúng là coi mạng người như cỏ rác mà.



« Vị huynh đệ, quả thật đã có chút thất lễ, mời vào thành ».



Giọng Võ Vương lại tiếp tục vang lên. Lần này thì chẳng còn ai dám có cái suy nghĩ lung tung nữa rồi. Cái vị khách quý mà Võ Vương nói chính là tên nam tử y phục rách nát bụi bặm với ánh mắt sắc lạnh phía trước này. Mấy tên tướng sĩ thủ thành liền lần lượt lui ra, tên tu sĩ gầy gò cũng run rẩy lật đật rón rén thoái lui. Rõ ràng là hắn không muốn bị Kim Nam chú y nên mới làm như vậy.



Nhưng ngược lại với suy nghĩ của hắn, hắn càng làm như vậy thì lại càng làm Kim Nam chú ý. Một giọng cười mỉa mai phát ra từ miệng Kim Nam lại vang lên.



« Ha ha, thủ trấn môn quan đại thượng tiên ngài đi đâu đấy ? Rõ ràng chúng ta vẫn còn chưa có hàn huyên xong mà ? ».



Tu sĩ giả gầy gò đang lủi vào trong gần như thoát khỏi tầm mắt của Kim Nam bất giác nghe thấy lời này liền khựng lại. Mồ hôi từ trên chán của hắn đã bắt đầu lấm tấm. Cái người trước mắt này không ngờ lại là khách quý của thành chủ Võ Vương, hắn đã đắc tội với ai bản thân hắn biết rất rõ ràng. Thế nhưng mà hắn nghĩ sau khi cái tu sĩ râu rậm kia ra hống hách một phen đã bị thành chủ xử lý thì cái tên nam nhân ánh mắt sắc lạnh kia căn bản phải quen đi có một kẻ như hắn chứ, không ngờ lại thù dai như vậy.



« Đại… đại nhân… là tại hạ ngu ngốc, ngài nói xem, ta làm gì cũng được. Quả thực tội ta vạn lần đáng chết ! ».



So với cái bộ dạng hống hách lúc trước thì bộ dạng lúc này của tên tu sĩ gầy gò khiến ai cũng đều phải trợn mắt há mồm. Cái vẻ kiêu hùng ngang tàn vừa nãy bốc hơi sạch banh như chưa hề tồn tại. Kim Nam thấy bộ dạng này của hắn căn bản không để tâm, loại người như thế này trước đây hắn đã gặp nhiều rồi. Căn bản chưa gặp phải uy hiếp thì vẫn còn hống hách, cường giả vi tôn thực lực mới là tất cả.



« Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngươi chui qua háng từng người ở đây một. Hơn nữa còn phải để cho mỗi người họ đánh một cái thì ta sẽ để cho ngươi đi. Có được hay không ? ».



« Cái này… cái này ».



Tu sĩ giả gầy gò trong lòng tuy lo sợ nhưng cũng rất thống hận, loại chuyện này nếu hắn làm chính là chết cũng không bằng. Hắn thà chết cũng không làm như vậy, nhưng trước sức ép của người nam tử trước mắt khiến hắn như một con vật ngoan ngoãn bị thuần phục bảo gì cũng nghe theo. Hắn liền từ từ cúi mình xuống, điệu bộ như một con vật xum xoe bò đến hơn nữa ánh mắt và khuôn mặt biểu lộ cũng rất phấn khích.



« Huynh đệ có nhất thiết phải làm như vậy không ? Ta coi ngươi là khách quý nhưng không có nghĩa điều đó là ngươi có thể xúc phạm thuộc hạ của ta ? ».