Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 90 : Truy vấn

Ngày đăng: 11:55 18/04/20


Mất một ngày mới hoàn toàn di chuyển đại lượng cư dân Thạch Thất thành ra ngoại vi thành trì một trăm dặm. Ở đây có một số thế lực U hồn Thánh tộc và Quỷ tộc trấn giữ thế nhưng cũng đơn giản bị Kim Nam một hơi diệt bỏ hết.

Từng dòng người kéo dài liên miên bất tận không dứt, trong vòng mấy mươi dặm đều tràn ngập là người, chiến ý dâng trào mãnh liệt. Kim Nam chính là nắm giữ nhân niệm của mỗi người nên mới có thể làm như vậy.



Nhìn dòng người đông đến choáng ngợp, Kim Nam lại nhớ đến một trăm năm mươi vạn hùng binh của An Dương Vương đế quân. Một trăm năm mươi vạn người một đi không trở lại, chỉ có mười lăm vạn tàn binh là còn quay về lĩnh mệnh. Ước chừng lúc này cũng có khoảng mấy trăm vạn người, Kim Nam thầm nghĩ sau trận chiến này sẽ còn bao nhiêu người sống sót đây.



Một tướng đài nhanh chóng được xây dựng, Kim Nam chậm rãi bước lên trên đài quét mắt nhìn toàn cảnh.



“Tông chủ, chuyện này quả thực quá động trời rồi. Con số nhân mạng đã lên đến trên năm trăm vạn. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thành Thạch Thất này sẽ chẳng còn một ai??”.



Kim Nam cũng gật đầu đáp lại:



“Ta cũng cảm thấy như vậy là đủ rồi, với nhân tâm năm trăm vạn người hẳn là sẽ đủ để ta chống lại tam đại Ma Tôn!”.



Tạ Đình ngập ngừng một chút rồi tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:



“Tông chủ à, theo ta thấy hay là nên dừng lại đi. Vẫn còn kịp thời gian đấy, chuyện này quả thực là đồ sát mà. Năm trăm vạn người lớn thì lớn thật nhưng đối với ức vạn Ma binh ở Huyết Hải thì thực sự không một chút thấm thấp!”.



Kim Nam bỗng khuôn mặt sắc lạnh khẽ hừ nhẹ:



“huynh cho rằng ta có thể dừng lại hay sao, đã đến bước này rồi thì không thể dừng lại. Thiên đạo vô tình mấy ai tu đạo đến thông thiên mà không phải trả một cái giá, huống hồ lần này cũng là một cơ hội để cho những người này trở về Nhân giới an hưởng cuộc sống tự do tự tại không phải bị bó hẹp trong cái lồng cũi Thạch Thất thành này để xảy ra xung đột tranh cướp. Thiên đạo nghịch đạo chính là mới có thể phá bỏ rào cản đến với đại đạo. Ta muốn nghịch Thiên không thể không trả một cái giá!”.



Kim Nam nói một hồi rồi mới hòa hoãn lại một chút, Tạ Đình không nói gì nữa chỉ biết đứng nhìn dòng người đổ xô đến mà lắc đầu.







Cướp của bấy lâu cuối cũng các đại gia tộc cũng đã thỏa mãn. Đại gia tộc trở về Thạch Thất thành đầu tiên có thể kể đến Đà gia, Sâm gia thì không đáng nhắc đến, thực lực sớm đã bị đánh cho chột cho què bây giờ mới bắt đầu lê lết trở về, trên đường vẫn còn chày cối cướp thêm một số tộc nhỏ nữa hòng vớt vát lại chút ít.

Sâm Vị Tân đại thương nguyên khí di chuyển rất chậm chạp bảo hộ những đệ tử nội môn ít ỏi còn xót lại tiến về Thạch Thất thành.
« Hừ, tiểu tử to gan, biết điều thì mau giải trừ thần thông bằng không lão phu sẽ là không khách khí ! ».



Kim Nam vốn cũng đã không vừa ý với Nguyễn Sư Phàn từ lâu cũng bạo nộ :



« Bổn công tử đã quyết rồi thì ông đừng có hòng mà ngăn cản ! ».



Nói rồi một thân vũ động lên giữa không trung, một hơi hét lớn. Thần niệm cũng chính là cùng lúc thúc đẩy, Độc Nhân Tâm Nhãn cũng chính là đồng thời được mở ra. Xuất hiện một con mắt màu vàng mờ nhạt khiến đương trường đều trở lên xáo động.



« Tiến tới Huyết Hải, công phạt Ma binh ! ».



Tiếng hô lớn chấm dứt cũng là lúc toàn thể hơn năm trăm vạn người đông đảo cũng đồng thời hét lớn rung động cả không gian :



« TIẾN TỚI HUYẾT HẢI, CÔNG PHẠT MA BINH ».



Tiếng hô lơn vừa dứt, Nguyễn Sư Phàn liền trợn mày quát lớn :



« Tiểu tử, ngươi dám ! ».



Nói rồi vũ động lên không trung, một cây pháp bảo phất trần cũng đồng thời xuất hiện tế xuất công kích về phía Kim Nam. Kim Nam cũng sớm đã ngứa mắt với lão già này từ lâu, cũng không khách khí. Diệt Vương pháp kĩ mau chóng được hình thành, lần này có Tín Ngưỡng lực phụ trợ, uy lực của Diệt Vương cũng đại tăng thêm không biết bao nhiêu lần.



« Oành… oành… ».



« ca xích… ca xích… ».



Tiếng Diệt Vương và phất trần của Nguyễn Sư Phàn va vào nhau tạo nên một âm thanh đinh tai nhức óc. Đương trường tông chủ các phái ai nấy đều im lặng chờ đợi sự tình. Cái Triệu tông chủ này thực sự quá nghịch thiên, nếu lần này Nguyễn Sư Phàn mà không đắc thắng, e rằng hơn năm trăm vạn người này sẽ thật sự phải đi đại chiến với Ma binh ở Huyết Hải. Đến lúc đó thì Thạch Thất thành cũng đã trống không. Vậy thì còn ham gì cái danh nghĩa đại gia tộc, ham gì thực lực tranh quyền ở một nơi u vắng nữa đây.