Biên Thành Phiến Mã

Chương 110 :

Ngày đăng: 18:00 19/04/20


Thứ lồi ra là một hòn đá hình quả trứng. Bề mặt đá sần sùi, có rất nhiều lổ nhỏ, màu đen.



Hòn đá có thể xem như xấu xí, nhìn không chút hấp dẫn, không lớn, nhưng khá nặng.



Thủ Căn dùng tay ước chừng, đoán rằng bên trong có giấu sắt. Ước chừng mãi lại ước chừng ra một vấn đề.



Đó là thứ cảm giác rất mơ hồ truyền đến từ lòng bàn tay. Dường như, dường như vật bên trong hòn đá đang động đậy nhè nhẹ.



Để xác định rõ cảm giác của mình, Thủ Căn cầm hòn đá lắc lắc bên tai. Quả nhiên bên trong truyền ra tiếng rung động thật nhỏ.



Là gì nhỉ? Lòng tò mò của Thủ Căn trỗi dậy. Không ngừng lật qua lật lại hòn đá, y cố gắng tìm cách nhìn vào bên trong.



Đáng tiếc ánh sáng không đủ, trên cơ bản không thể nhìn thấy ruột đá.



Vì vậy Thủ Căn mang hòn đá đến gần ngọn đèn trên bàn, quan sát kỹ lưỡng. Một tia khói mỏng manh thoát ra.



Thủ Căn lại càng hoảng sợ, vội vã rụt tay. Khói trắng lập tức biến mất.



Chuyện gì chứ? Thủ Căn gãi đầu, thử chậm rãi đưa hòn đá đến gần ngọn đèn thêm lần nữa.



Không hề xảy ra biến hóa. Không có khói trắng, cũng chẳng có gì khác thường.



Mãi đến khi Thủ Căn những tưởng làn khói ban nãy chỉ là trùng hợp, trên hòn đá lại xuất hiện một làn khói trắng.



Thử thêm vài lần, Thủ Căn cuối cùng cũng phát hiện quy luật của nó. Hình như chỉ cần mang hòn đá tới gần đèn dầu hoặc ánh lửa chừng năm phút sẽ phát ra khói trắng từng sợi một, mang ra xa sẽ tức khắc biến mất.



“Ha.”



Thủ Căn bật cười. Chơi vui quá. Thủ Căn nhịn không được lại mang đá đặt gần đèn.



Lần này thời gian dài hơn chút xíu, y muốn nhìn rõ xem khói từ đâu bốc ra.



Có lẽ do khoảng cách quá gần đèn hoặc thời gian quá lâu, hòn đá đột nhiên trở nên nóng hổi.



Thủ Căn bị bỏng, giật mình khẽ la hoảng, ngón tay buông lỏng, “Cộp!” một tiếng, hòn đá rơi ngay xuống bàn.



“Ối! Chết!”



Không ngờ hòn đá rắn chắc kia vừa chạm vào mặt bàn đã nứt ra.



“Ủa?” Ánh mắt Thủ Căn dán vào hòn đá.



Bên trong ẩn chứa một thứ xinh đẹp sáng chói, như ngọc mà không phải ngọc.



Cố cạy khe nứt ra to hơn, Thủ Căn bấy giờ mới phát hiện hòn đá chính là chiếc hộp cực kỳ tinh xảo, hoàn toàn có thể mở ra.



Chiếc “hộp” đá cất giữ một đồ vật như ngọc thạch, đường viền trong suốt, bề ngoài trơn bóng, trên mặt còn có đường vân xanh sậm uyển chuyển vòng quanh. Dưới ánh đèn, hoa văn phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt như sóng gợn dập dìu.



Thủ Căn thận trọng chạm vào đồ vật. Không nóng, không lạnh. Độ ấm bình thường.



Thủ Căn trước giờ chưa từng nhìn thấy miếng ngọc đẹp đến thế, nhất thời bị bề ngoài của nó thu hút.



Nhẹ nhàng gỡ miếng ngọc ra khỏi hòn đá, y cẩn thận như chạm vào nước.



Không có bất kỳ tiếng động, cũng chẳng hề nhúc nhích. Đồ vật đặt trong lòng bàn tay rất thoải mái, khá nặng.



Trong lòng khẽ động, Thủ Căn quyết định hơ miếng ngọc trên lửa, thế nhưng lần này lại chẳng thấy khói trắng bốc lên.



Y cầm hòn đá đến gần đèn dầu song đợi thật lâu vẫn không thấy khói trắng lúc trước.



Biết đâu chỉ khi nhét ngọc vào đá mới xuất hiện hiện tượng nọ?



Thủ Căn rất muốn thử nhưng lại sợ một khi nhét vào sẽ không lấy ra được nữa.



Nhìn miếng ngọc thạch đẹp đẽ trong tay,  rốt cuộc y nghĩ tới một vấn đề.



Vật này từ đâu đến? Nắm chặt miếng ngọc ấm áp trong tay, Thủ Căn từ từ hồi tưởng.



Hòn đá bị giấu dưới miếng vá trên vạt áo.



Vạt áo, ai đã đụng vào vạt áo của mình?



Lưu manh Tam Đao?



Hắn từng cởi quần của mình nhưng hình như vẫn chưa động vào phần trên.



Vậy… A!



Là hắn!



Thủ Căn nhớ lại, gần đây đụng chạm áo mình chỉ có gã khuân vác chết không rõ ràng kia.



Không sai! Chính là hắn! Ngoài hắn ra không còn ai khác!



Là hắn đã cố tình giấu đồ vào miếng vá trên vạt áo mình sao?



Tại sao không đưa thẳng cho mình? Lẽ nào hắn sợ bị người khác cướp mất?



Vậy cớ chi lại không nói với mình?




Cao Lực rặn ra nụ cười gượng gạo, khom người lẩy bẩy bước qua, nói: “Đao ca, ngài có gì phân phó?”



“Nghe nói ngươi cần căn nhà kia?”



“Chuyện này… Chuyện này… Đao ca, không phải huynh đệ đệ cần căn nhà kia, thật ra do lão tam nhà hắn thiếu chúng đệ một khoản tiền lớn, muốn họ trả tiền lại không trả nổi, cho nên đệ mới bảo chúng đem nhà ra gán nợ. Hơn nữa không biết Đao ca biết chưa… Anh của đệ bị lão tam Hà Diệu Tổ giết hại! Đao ca, ngài cần phải…”



Cao Lực còn chưa dứt lời thì Đao ca đã gật đầu, ôm lấy Thủ Căn, giữ thật chặt, không cho y động đậy chút nào, dùng ngón cái chỉ vào nhà tổ Hà gia sau lưng:



“Căn nhà kia do ta tặng cho Hà gia, ngươi chấm trúng nó cũng xem như ngươi biết nhìn hàng. Như vậy đi, ta thương lượng với Căn Tử ca một chút, xem y có đồng ý dùng nó đổi lấy đại trạch của Cao gia hay không, ngươi đợi ta nhé.”



“Đao ca!”



Phịch! Đầu gối Cao Lực đập mạnh xuống đất.



“Đao ca, đệ sai rồi! Đệ là heo! Đệ con mẹ nó có mắt không tròng! Đệ không biết căn nhà kia của ngài, không biết ngài quen biết Hà gia. Tục ngữ nói kẻ không biết không có tội, cầu xin Đao ca người lớn rộng lượng, tha cho đệ con đường sống! Đao ca, đệ sai rồi, đệ nhận lỗi với ngài!”



Bốp bốp bốp, Cao Lực liên tục dập đầu van xin Đao ca.



Cả đám côn đồ cũng quỳ rạp trên đất. Chúng vốn chuẩn bị trèo vào nhà Hà gia nhưng vừa nghe thấy người tới là Đao ca đã kinh sợ đến run rẩy, hôm nay lại thấy lão đại nhà mình không ngừng khấu đầu bèn chẳng dám ngại bẩn mà làm theo.



“Đao ca, ngài người lớn rộng lượng, tha cho chúng tiểu nhân với! Chúng tiểu nhân thật sự không biết!”



Có tên thậm chí đã khóc thành tiếng, “Đao ca, đừng giết tiểu nhân, đừng giết tiểu nhân…”



Thủ Căn né tránh ánh mắt của Tam Đao. Chuyện gì thế này? Cớ chi lũ cường hào ác bá lại sợ Tam Đao? Cho dù Tam Đao võ công cao cường, nhưng làm sao có thể dễ dàng khiến cả đám côn đồ xưng vương trong thành sợ sệt đến mức này?



“Làm gì vậy? Tất cả đứng dậy cho ta.”



Cao Lực ăn gan hùm cũng không dám, gã sợ chỉ cần vị trước mặt tùy ý buông một câu, giờ này ngày mai gã đang đung đưa ngoài tường thành đông, đương nhiên, lúc ấy không có khả năng còn sống.



“Đứng dậy!”



Tiếng quát đanh thép dọa cho đám người Cao Lực mềm nhũn tay chân, lập cập đứng co cụm thành một tụ.



“Đao ca, lần sau chúng đệ không dám nữa…”



“Không dám cái gì? Thiếu tiền trả tiền, nợ mạng đền mạng, nếu thật sự Hà gia đã thiếu nợ Cao gia các người, gia có thể giúp họ trả lại toàn bộ. Các người chẳng phải muốn tìm Hà Diệu Tổ sao? Gia sẽ phụ trách lôi hắn đến thẳng Cao gia đối chất. Chuyện nhà họ Ha gia đều gánh hết, về sau các người có việc cứ đến tìm gia.”



Tam Đao chà râu, ra vẻ thờ ơ tặng thêm một câu: “Truyền ra ngoài, mai sau ai còn dám đến gây phiền phức cho Hà gia, ta sẽ lột da hắn để hắn mặc về nhà.”



Không cần Cao Lực giúp hắn loan truyền, lấy âm điệu vừa rồi của hắn mà nói, sợ rằng chưa đến tối nay toàn thành đã biết Hà gia cùng Đao ca quan hệ rất tốt.



Thủ Căn cũng không giãy dụa nữa, y chỉ dán chặt ánh mắt tức tối lên mình kẻ đang ôm chặt lấy mình.



“Sao?” Ánh mắt “nồng cháy” như vậy muốn làm ngơ cũng khó, đại lưu manh đành uất ức nghiêng đầu hỏi thử.



Thủ Căn nhắm chặt đôi môi không thèm nói chuyện, tiếp tục phẫn nộ trừng mắt.



Đại lưu manh quay đầu, mỉm cười với lũ người Cao gia: “Còn đứng đấy làm gì? Phải chăng định đợi gia mời các người ăn cơm?”



Lời còn chưa dứt, đám tay chân cùng Cao Lực đã chạy xa ba trượng, ngay cả gã huynh đệ nằm sóng soài ở chân tường Hà gia cũng không thèm để ý. Lưu manh toàn Phiến Mã đều biết, không sợ Đao ca giận, chỉ sợ Đao ca cười, một khi Đao ca đã cười thì nhất định sẽ có đầu rơi xuống đất!



Trông thấy nụ cười của Đao ca, Cao Lực hận bản thân đã đến đây, gã thề rằng chốc nữa về nhà gã sẽ băm vằm lũ phụ trách tin tức – Là con rùa nào dám mạnh miệng bảo với gã Hà gia không quyền, không thế, không chỗ dựa?



“Mang tên cặn bã kia theo luôn.”



Mệnh lệnh không to không nhỏ vang lên khiến Cao Lực vừa chạy được ba trượng lại phải quay ngược trở về.



Tốt rồi, việc bên ngoài đã giải quyết xong, bây giờ đến phiên việc nhà.



Nhìn vết thương giữa chân mày Thủ Căn, hắn cảm thấy cực kỳ chướng mắt. Tam Đao thở dài một hơi, dứt khoát bế  phắt Thủ Căn lửa giận đầy mặt bước qua cửa lớn Hà gia.



“Buông tay!”



“Ờ.” Ngoan ngoãn buông tay.



“Ngươi thật sự chỉ là tên đánh thuê?”



Tam Đao không ngờ Thủ Căn lại đột nhiên hỏi hắn vấn đề này, hắn gãi đầu, thầm nghĩ, cũng xem là vậy.



“Làm sao ngươi biết…”



“Ca, ca vào nhà trước đi, cha mẹ ca nhất định rất sốt ruột. Muốn gì chốc nữa hãy nói, ta ở ngoài đợi ca.” Tam Đao phủi bụi trên lưng áo y. Hắn rất tự giác, biết rõ Hà phụ không thích mình nên hắn không vào.



“Ngươi đợi ta ở đây, ta ra ngay.” Thủ Căn hiểu được suy nghĩ trong lòng Tam Đao, một mình đẩy cửa vào nhà.



Không bàn đến việc trên dưới Hà gia lo lắng ra sao, nhìn thấy Thủ Căn quay lại mừng rỡ thế nào, vừa nghe Tam Đao ra tay tương cứu, ngay cả Hà phụ không mấy ưa hắn cũng ra ngoài cảm tạ Tam Đao vài lời.



Sau một phen khách sáo mấy câu ơn huệ, lớn bé Hà gia ôm mối bất an quay vào đóng chặt cửa nhà.



Trước khi khép cửa, Hà Thanh Vận muốn ngoảnh đầu nói gì với Tam Đao nhưng bị mẹ cô bé kiên quyết lôi đi.



Thủ Căn nhìn Tam Đao. Lời muốn nói với Tam Đao chất đầy một bụng song lại chẳng biết nói sao cho phải.



Lần này lại nhờ hắn giúp y vượt qua tử kiếp, y có nên… Cảm kích hắn chăng?



Thượng bộ hoàn.