Biên Thành Phiến Mã

Chương 214 :

Ngày đăng: 18:00 19/04/20


Hà Diệu Tổ bị đổ oan giết chết Cao lão nhị. Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì gã tình cờ nghe thấy Cao lão nhị cùng Cao Lực gây gổ. Cao Lực muốn dựa vào Lê gia giành lấy vị trí bá chủ thành tây, Cao lão nhị lại bảo không thể phản bội Thư Xuân Sơn, người đã có ân với mình, vì vậy xảy ra tranh chấp.



Diệu Tổ định lợi dụng cơ hội kiếm chác, đánh liều chạy tới quán rượu tìm Cao lão nhị, uy hiếp rằng nếu không chịu dùng tiền bịt miệng, gã sẽ cáo mật Thư gia chuyện Cao Lực muốn dẫn sói vào nhà.



Cao lão nhị đương nhiên không để một tên tép riu uy hiếp, lập tức sai người đuổi gã ra ngoài.



Nào ngờ hôm sau Cao lão nhị lại chết, còn gã trở thành hung thủ giết người.



“Ngươi ngốc lắm!” Tam Đao giễu cợt, “Cao lão nhị là hạng ngươi uy hiếp nổi ư? Hắn không giết ngươi diệt khẩu là mạng ngươi lớn.”



Diệu Tổ cúi đầu, không dám mở miệng.



“Diệu Tổ, ca hỏi đệ, người tối hôm nọ ở thành tây có phải là đệ không?” Thủ Căn nói ra nghi vấn lâu ngày trong lòng.



Diệu Tổ gật đầu, “Đại Đầu vạch ra một con đường thoát cho đệ, bảo đệ đi tìm trưởng tử Thư Xuân Sơn của Thư gia thay mình làm chủ. Hôm ấy hắn tới nói đệ biết Thư đại thiếu gia đang bàn chuyện với người khác ở thanh lâu thành tây, vì vậy đệ đến thử vận may.”



Diệu Tổ trộm liếc Đao ca, thấy sắc mặt hắn không tốt bèn cúi đầu thấp hơn.



Thư Xuân Sơn? Lần thứ hai nghe được tên này, Thủ Căn vô thức sờ nhẹ vạt áo. Chỗ gồ trước ngực đã nhắc nhở y, chẳng bao lâu sau y sẽ phải gặp mặt vị Thư đại thiếu gia nọ.



“Thế sao khi ca gọi đệ đệ lại mặc kệ?”



“Bởi vì… Bởi vì đệ phát hiện người của Cao gia và Lê gia đều đang tìm đệ, hình như chúng biết đệ muốn tìm Thư đại thiếu gia. Đệ sợ họ phát giác, càng sợ liên lụy ca nên không dám trả lời, nhưng đệ quanh quẩn trong thành tây hết hai ngày vẫn không gặp Thư đại thiếu gia. Sau đó đệ vì lo bị lũ Cao gia tìm thấy mới trốn vào lâm trường.”



“Đệ định đến thẳng Thư gia tìm hắn?”



“Dạ.”



“Vậy sao đệ…” Vẫn còn lẩn quẩn tại đây?



Thủ Căn còn chưa hỏi xong, em trai đã biết y muốn hỏi chuyện gì, gã trả lời: “Đệ vốn không dám tiếp cận Thư gia, Cao gia luôn theo dõi vùng này rất gắt gao. Không còn cách nào khác, đệ đành xin Đại Đầu để mắt hộ, chuẩn bị thừa dịp Cao gia sơ hở để đến tìm Thư đại thiếu gia.”



Đại Đầu… Tim Thủ Căn thắt lại. Thì ra Đại Đầu vì đệ y mà tử nạn. Giờ thì y đã hiểu lý do Cao gia giết chết Đại Đầu. Chúng nghi ngờ Đại Đâu biết rõ nơi ẩn nấp của Diệu Tổ nên mới nghiêm hình bức cung. Song hiện tại Diệu Tổ có thể toàn mạng ngồi đây, chứng minh…



“Đại Đầu!” Trong lòng Thủ Căn đau xót vô cùng, hận sao bản thân không thể lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn gã.



“Đại ca?”



“Đi, ca dẫn đệ tới gặp Đại Đầu.” Dứt lời, Thủ Căn liền đứng lên.



Tạm không nhắc đến việc sau khi Diệu Tổ nhìn thấy thi thể đã hối hận và tự trách thế nào.



Tam Đao dẫn hai người quay lại lâm trường. Hắn dặn dò Diệu Tổ trốn tạm trong rừng, không được lộ diện, còn hắn sẽ tìm người đến an bày thỏa đáng cho gã.



“Đợi chút, việc Diệu Tổ ngươi tính sao?” Thủ Căn biết Tam Đao nhiều mưu mẹo nhưng vẫn muốn hỏi rõ trước, y không thích cảm giác mù tịt mọi chuyện.



“Ta phái người điều tra Cao Lực, đợi tra ra chân tướng mới để Diệu Tổ về nhà.” Tam Đao ngắn gọn giải thích.



“Người của Cao gia có tìm thấy nó không?”



Tam Đao khoanh tay nhìn Thủ Căn, “Căn Tử ca, ca chẳng nghĩ xem ta là ai. Người ta muốn che chở thì kẻ nào dám đụng đến chứ?”



“Xì! Mạnh miệng nhỉ!” Thủ Căn phì cười.



Nghe Đao ca đồng ý bảo vệ mình, Diệu Tổ mừng rỡ ra mặt, vội vã nói: “Đại ca, có Đao ca che chở đệ chắc chắn không sao.”



“Hy vọng được như thế.”



Tam Đao tức gần chết, thầm nhủ, chỉ Hà Thủ Căn nhà ca mới dám xem thường ta!



An bày cho Diệu Tổ xong xuôi, hai người bắt đầu gấp gáp xuống núi. Do nóng lòng muốn báo tin của Diệu Tổ với gia đình, Thủ Căn vội vội vàng vàng suốt dọc đường, chẳng nghỉ ngơi bao nhiêu.



Lo lắng cho chân cẳng ai kia, nhưng lại chào thua trước sự quật cường của y, Đao ca bất đắc dĩ đành chiều theo lộ trình đặt ra. Gặp những đoạn khó đi, Tam Đao nhất quyết đòi cõng y qua.



Chập tối hôm nay, hai người về tới vùng lân cận lâm trường số bốn, Tam Đao tìm nhà trọ quen thuộc nghỉ chân.




Dư Phi chặn gã lại, “Bàn Tử, ngươi bình tĩnh lại cho ta! Ngươi không thấy ngươi quá kích động rồi sao? Ngươi nghĩ xem, giả sử bây giờ Tam Đao lên giường với đàn bà, ngươi có giận đến vậy hay không? Hà tất vì chuyện cỏn con mà mất đi tình bạn bấy lâu.”



Thạch Thừa Phong định mở mồm thì Dư Phi đã kịp thời ngăn lại. Dư đại trang chủ đáng thương vừa dùng khăn tay lau mũi vừa khụt khịt: “Còn ngươi nữa, Thư Tam Đao. Ngươi tỉnh táo một chút giùm ta! Bên nào trọng bên nào khinh ngươi tự biết, ta không tin ngươi định sống trọn đời bên tên thọt nọ, cớ gì phải khiến cho chúng ta không thoải mái vì một người không quan trọng. Nỡ lòng vì hắn đánh vào mũi bản trang chủ, ngươi nhớ đấy.”



“Không quan trọng?” Khóe miệng Tam Đao nhếch lên thành nụ cười sâu xa khó tả, “Dư Phi, Thạch Thừa Phong, ta tối nay nói rõ cho các ngươi hay: Không sai, các ngươi là bạn ta, vì các ngươi, ta có thể không tiếc mạng mình. Nhưng vì y, lão tử dám chém các ngươi vài đao, cho nên đừng đụng chạm đến y, hiểu chưa?”



Sửng sốt, hai người Dư, Thạch không thốt nên lời.



“Rầm!” Thạch Thừa Phong đá ghế, phất áo bỏ đi.



Dư Phi xoa mũi, đưa mắt nhìn Tam Đao, trong mắt tràn ngập kinh ngạc lẫn kính phục.



Từ nhỏ, gã luôn được dạy dỗ phải tuân thủ quy tắc, chèn ép bản tính hoạt bát trời sinh của mình, hôm nay ngồi lên ngôi vị trang chủ, gã càng không thể làm theo ý mình. Bởi vậy gã mới dễ dàng bị một Thư Tam Đao liều lĩnh thu hút, hiện tại thấy hắn cả gan mặc kệ thói đời, gã cũng chẳng mấy phản cảm.



Thở dài não ruột, Dư Phi không hề nói năng, dù gì gã vẫn chẳng hy vọng người bạn chí cốt lao vào con đường đoạn tử tuyệt tôn.



“Ngươi suy nghĩ kỹ nhé, đừng để vì bốc đồng nhất thời mà không đếm xỉa mọi thứ. Ngươi tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu thời gian sắp xếp tới ngày nay, mọi chuyện trước mắt đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, chẳng lẽ vì người kia, ngươi muốn náo loạn đến mức chúng bạn xa lánh? Thậm chí thất bại trong gang tất?”



Suy đi ngẫm lại, dường như thấy vẫn chưa đủ, gã đệm thêm một câu: “Huống hồ dù ngươi không nghĩ cho mình cũng phải lo nghĩ hộ hắn, thợ mộc nọ… không giống loại ấy.”



Dư Phi rời đi, để lại một mình Tam Đao ngồi tại phòng ăn.



Tảng sáng hôm sau, theo thói quen, Thủ Căn dậy rất sớm, nhưng chẳng thấy Tam Đao đâu cả.



Đồng hành cùng hắn bấy lâu, Thủ Căn đoán rằng hắn đang luyện công bên ngoài.



Tục ngữ nói đúng, quyền không rời tay, khúc không rời miệng (chỉ những người siêng năng theo nghề võ hoặc xướng ca), một ngày không luyện, thua sút ba năm. Tuy dáng vẻ Tam Đao lười nhác, nhưng thật ra hắn rất cần mẫn, bất luận nội ngoại công mỗi ngày đều luyện ít nhất một lần.



Tất cả vẫn như trước kia.



Nhìn bộ quần áo xếp gọn gàng bên đầu giường, Thủ Căn tủm tỉm cười, ôi, gã đàn ông bề ngoài thô lỗ, nội tâm tế nhị của y…



Thân là con trưởng trong gia đình, Thủ Căn xem việc săn sóc người nhà là hiển nhiên, không ngờ hiện tại lại được người ta quan tâm.



Cảm giác này thật tốt. Rất ấm áp, khiến người khác không kìm nổi nụ cười.



Khuỷu tay chống xuống giường, Thủ Căn vén chăn ngồi dậy. Đột nhiên, y cứng đờ.



Chân y…



Nhích, lại nhích, không đau lắm.



Rõ ràng chẳng phải quá đau, nhưng Thủ Căn càng căng thẳng. Dường như trong thân thể có thứ gì đang nói với y: Đến, lại đến nữa.



Thủ Căn nhìn chằm chằm vào chân phải của mình mà lạnh cả người.



Chân phải của y hơi gầy hơn chân trái, đặc biệt từ gối trở xuống ốm yếu hẳn ra. Chỗ gãy năm xưa không để lại dấu vết gì trên da, nếu nhìn riêng từng chân, đoán rằng không ai có thể nhận thấy điều bất thường. Nói trắng ra là một cái giò rất chi phổ thông của đàn ông mà thôi.



Không hiểu sao Tam Đao có thể nảy lên dục vọng với thân thể như vậy, chân cẳng như vậy, cư nhiên sung sướng hôn hít từ đầu đến bàn chân, rồi lại từ bàn chân gặm nhắm lên đầu. Nếu là y, chắc chắn y hôn không nổi. Khóe miệng Thủ Căn khẽ nhoẻn, tự cười nhạo suy nghĩ của chính mình.



Từng sợi, từng sợi mạch máu nổi lên, phình dần, phình dần, trông cứ như chân ông lão, gân xanh cuồn cuộn cùng mạch máu dày đặc xoắn hết vào nhau.



Đau quá, đau vô cùng.



Đau đến nỗi Thủ Căn phải cắn chặt răng, tránh bật ra tiếng kêu oai oái.



Những tưởng cố nhịn cũng phải qua khỏi, những tưởng tra tấn cũng phải kết thúc.



Thủ Căn nằm sóng soài trên giường, kéo chăn quấn chặt tấm thân lõa lồ, tay siết lấy chân phải, cắn răng chịu đựng…



Đợi Tam Đao bước vào, Thủ Căn đã mặc xong quần áo, đến cả hàng lý cũng chuẩn bị sẵn sàng.



Thủ Căn không ngờ có ngày tình huống chân mình lại tệ hại như vậy, tựa như không ngờ sau khi trở về, miệng lưỡi toàn thành đều đang nhắm vào hai người.