Biên Thành Phiến Mã

Chương 218 :

Ngày đăng: 18:00 19/04/20


Lý Hiểu Hà nhìn người đàn ông thất hồn lạc phách trước mặt, lòng dạ ngổn ngang như tơ vò trăm mối.



“Muội đã tới.” Tam Đao ngước lên, cười nhạt.



Lý Hiểu Hà cả kinh, cố gắng nghênh đón sự lạnh lùng của người kia.



“Muội đã tới trễ.” Lần này Tam Đao nói thêm một chữ.



Dư Phi, Vương Thắng, Lão Triệu lặng lẽ nhìn Tam Đao, phát hiện người trong lòng hắn chẳng còn hơi thở.



“Hắn lúc nào thì…” Lý Hiểu Hà không biết hiện tại trong tim có cảm giác gì. Vui mừng? Hay bi thương?



“Vừa nãy. Các người đến đúng lúc lắm, ta có việc cần giao cho các người.”



“Khoan đã!” Lý Hiểu Hà hét lên, nàng hít sâu một hơi, mềm mỏng nói: “Trước tiên để muội xem thử, được không?”



Lý Hiểu Hà rất hối hận, nhưng đồng thời cũng thấy rất may mắn.



Nàng hối hận vì không chờ sau khi người nọ chết hẳn mới xuất hiện. Nàng đã tính sai. Theo chẩn đoán của nàng, Hà Thủ Căn nên đứt hơi từ nửa tháng trước, nào ngờ hắn lại cầm cự được đến ngày hôm nay. Công lao này thuộc về ai, không nói cũng biết.



Song nàng lại mừng rỡ, mừng rỡ vì có thể kéo dài chút hơi tàn cho người nọ. Nàng không có bản lĩnh trị khỏi cho hắn ta, cũng không đủ sức giúp hắn ta tỉnh lại, nhưng kéo dài mạng sống cho hắn mười ngày nửa tháng hoàn toàn nằm trong khả năng của nàng. Như vậy nàng ít ra vẫn còn cơ hội giữ lại trái tim người đàn ông nàng yêu, không để nó đi theo tên thợ mộc kia. Chỉ cần Tam Đao không chết, nàng vẫn còn cơ hội.



Thời khắc Tam Đao nhìn thấy Thủ Căn sống lại, hắn dường như không dám hô hấp, tập trung tinh thần quan sát lồng ngực của y, nhìn nó bắt đầu phập phồng, một nhịp lại một nhịp.



Tất cả người có mặt đều chờ hắn.



Một chén trà nhỏ trôi qua.



Nửa canh giờ trôi qua.



Sau khi xác định lồng ngực y đã khôi phục, sẽ không đột nhiên dừng lại nữa, hắn giật xuống vài cọng tóc, cẩn thận đưa đến trước mũi Thủ Căn, dõi theo sợi tóc bị hơi thở thổi bay nhè nhẹ.



“Động kìa.” Tam Đao nhếch môi cười, cũng không biết là cười với ai.



“Căn Tử…” Hắn đến trước mặt Thủ Căn, nhẹ giọng gọi y.



“Gia, ngài nghỉ ngơi chút đi.” Lão Triệu bước tới gần.



“Được, các người cứ ra ngoài. Ta cùng Căn Tử ca của ta có chuyện cần nói.”



Mấy người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Lý Hiểu Hà. Lý Hiểu Hà khẽ gật đầu, tất cả cùng nhau rời khỏi.



“Lý cô nương, Hà Thủ Căn hắn…?” Dư Phi ngoái nhìn cửa phòng đóng chặt.



Lý Hiểu Hà lắc đầu.



“Khụ, Lý đại cô nương à, xin cô nhất định phải khuyên nhủ Tam Đao. Giọng điệu ban nãy của tên kia cứ như đang căn dặn hậu sự. Nhỡ họ Hà chống đỡ không nổi… Ôi!” Vương Thắng không kìm được phải lắc đầu thở dài.



Không phải “cứ như”, mà thật sự. Người có mặt trong lòng đều vô cùng rõ ràng.



“Rõ là, gã thợ mộc nọ tốt ở chỗ nào chứ, các người thấy dáng vẻ vừa rồi của hai người trong vườn đó, rành rành…” Vương Thắng vẫn thấy khó lòng chấp nhận.



“Không có Hà Thủ Căn, cũng không có Thư Tam Đao của ngày hôm nay.” Lão Triệu đột nhiên chen lời, khiến Vương Thắng cùng Lý Hiểu Hà cùng quay sang ông.



Dư Phi trầm lặng dị thường, đôi mày cau chặt.



Bấy giờ, trong phòng.



Tam Đao ôm Thủ Căn, đầu tựa vào ngực y, nước mắt, lặng lẽ chảy xuống.



Khóc đã đời, hắn chùi mặt, đứng dậy, chỉ thẳng vào người hơi thở yếu ớt trên giường, cao giọng mắng mỏ:



“Hà Thủ Căn, con mẹ nó, ca chính là tên khốn kiếp nhất trên đời!”



“Thư Tam Đao ta số con rận con rệp mới chấm trúng tên tả tơi như ca!”



“Lão tử còn chưa chết, ca lại dám chết cho ta xem, sao? Lão tử dễ lừa lắm hả? Ngọt ngào chưa cho lão tử nếm được bao lâu đã dám bỏ chạy! Xem ta chơi chết ca! Con mẹ nó, tưởng trước khi chết để lão tử cắm vào mông ca vài lần thì ta buông tha ca hử? Ta khinh! Nghĩ hay nhỉ! Nói ca hay, lão tử không đè ca đến ngày ca răng cỏ rụng hết, đầu tóc trụi lủi, lão tử chết không nhắm mắt!”



“Hà Thủ Căn, lão tử hôm nay văng tục gì cũng nói ra tất, con mẹ nó, ca nếu dám tắt thở như vậy, lão tử sẽ tìm đạo sĩ bắt hồn của ca, mỗi ngày cưỡng gian ca đủ mười tám phen! Cưỡng cho ca đến nỗi lên trời cũng không dám vác mặt gặp người khác! Đầu thai kiếp sau vẫn chỉ có thể làm vợ của ta! Nghe thấy chưa?”



Chẳng biết Hà Thủ Căn nghe thấy hay không, nhưng người bên ngoài đều nghe rõ từng chữ.



Vương Thắng đặt mông ngồi phịch xuống ghế đá, ai bảo lão đại của gã là đại hiệp đứng ra cho gã xem xem, xem gã có tặng cho vài bạt tai không thì biết.



Lý Hiểu Hà cúi đầu, lát sau mới ngước lên, lộ ra nụ cười dịu dàng, nói với Lão Triệu: “Đại bá, nơi này phải chăng sắp có người thành thân? Sao…”



Lão Triệu chưa kịp mở miệng, Vương Thắng đã làu bàu, “Lão đại nói muốn xung hỷ.”



“Xung hỷ?” Trong lòng Lý Hiểu Hà vui mừng khôn xiết, “Tam Đao muốn xung hỷ cho Hà Thủ Căn? Muốn lấy vợ cho hắn?”



Dư Phi sớm đã biết chuyện, chẳng hề đặc biệt hiếu kỳ.


“Xéo!”



“Lẽ nào bảo bối Căn Tử ca của ngươi không quan trọng bằng chút tiền ấy hả?”



“Hai chuyện khác nhau.”



“Như nhau.”



“Được, cho ngươi bốn phần.”



Dư Phi chưa kịp hớn hở…



“Sau đó ta làm thịt ngươi.”



Dư Phi ỉu xìu. Đánh không lại người ta thì tính sao bây giờ?



“Nói đi, cách gì. Chớ trêu ta, nếu thật sự hiệu quả, lợi lộc không thiếu phần ngươi.” Tam Đao nghe giọng chẳng hưng phấn là bao, không phải hắn không tin vào năng lực của Dư Phi, chỉ có điều… Khả thi ư?



Dư Phi thầm nghĩ, lúc này ai dám trêu ngươi chứ, chẳng phải tự đâm đầu tìm chết à?



“Ngươi còn nhớ chuyện ngươi nhờ ta tra xét tên mật thám Thư Xuân Sơn phái đến Lê gia không?” Gã cười tự mãn, “Ta tìm thấy hắn rồi.”



Tam Đao không tiếp lời, chờ gã nói xong.



“Nhưng ngươi biết nguyên nhân Thư Xuân Sơn phái ả đến dò thám Lê gia là gì không?”



Tam Đao nhìn gã.



“Không phải vì tiền tài, không phải vì tình báo, chỉ bởi bảo vật gia truyền của Thư gia.” Dư Phi không dám nhử Tam Đao nữa.



“Thứ bảo vật gia truyền kia công dụng ra sao?” Phản ứng của Tam Đao nhanh vô cùng, lập tức bật dậy.



Dư Phi không hé răng, dường như đang cân nhắc.



“Ta không tin dưới tay Dư đại trang chủ nhà ngươi lại có kẻ không chịu mở miệng.”



“Ta chưa tra khảo ả.”



Tam Đao liếc gã.



“Ả rất xinh đẹp, hơn nữa… còn đang mang thai.”



“Phụ thân đứa bé là ai?”



“Ngươi nói xem?”



“Lê đại thiếu gia.”



Dư Phi gật đầu.



“Ả cần điều kiện gì?”



“Đừng vội, ta vẫn chưa kể hết quá trình.”



Căn phòng chợt tối sầm. Dư Phi bĩu môi, “Ả muốn con mình nhận tổ quy tông, song không hy vọng quay về Lê gia, đồng thời cũng không thích trở lại Thư gia.”



“Vậy bảo vật gia truyền kia có tác dụng thế nào?”



Dư Phi nhắm mắt, thong thả phun ra tám chữ: “Báu vật trên đời, cải tử hồi sinh.”



“Thật à?” Tuy giọng Tam Đao vẫn rất bình thản, nhưng tay hắn đã siết lại thành quyền.



“Ta và ngươi đều biết lão già họ Thư lâm trọng bệnh, hà cớ chi một tên bệnh hoạn như lão lại muốn bảo vật của Lê gia về tay mình, thậm chí dùng nó như điều kiện chọn người kế thừa Thư gia? Để có nó, lão thậm chí không tiếc nhận lại đứa cháu mang dòng máu thổ dân mà lão hận nhất là ngươi?”



“…Thế nếu muốn biết thứ bảo vật ấy có hữu dụng như trong truyền thuyết hay không, ta chỉ việc đến xem lão già họ Thư, đúng không?”



Hả?



“Ngươi giúp ta trông nom Căn Tử ca của ta chốc lát, ta ra ngoài đi dạo.” Tam Đao cẩn thận buông Thủ Căn ra, đắp lại chăn ngay ngắn cho y.



“Ê, ngươi đừng làm ẩu! Ngươi muốn thất bại trong gang tấc? Dù xác thực thứ ấy đúng là bảo vật hiếm có, ngươi tính sao? Cứ thế trộm về? Chưa nhắc tới đôi cao thủ bảo vệ cho lão già họ Thư, ngươi tưởng động đến nó dễ dàng lắm à? Tỷ như nó thật sự đến được tay ngươi, ngươi không cần Thư gia nữa ư? Nè! THƯ TAM ĐAO…!”



Ngơ ngác nhìn cánh cửa mở ra rồi đóng lại, môi Dư Phi giật giật, đặt mông ngồi phịch xuống ghế.



“Ê, Hà Thủ Căn, ngươi bảo tên nhãi kia có phải rất khốn nạn không hử?”



Thủ Căn đương nhiên không thể trả lời gã.



“Ngươi có biết làm bằng hữu với hắn khó cỡ nào không? Ngươi phân xử công bằng giùm ta đi, chúng ta nói từ chuyện lần trước nhé.” Dư Phi càng nói càng kích động, dứt khoát kéo hẳn ghế đến trước giường Thủ Căn, khoa tay múa chân, nước miếng tung bay mà lên án thằng chết tiệt họ Thư, tên Tam Đao kia không phải là đàn ông.



Ánh đèn khẽ khàng nhảy nhót, bóng lửa chập chờn tạo thành những hoa văn kỳ quái trên mặt Thủ Căn, nhìn thoáng qua, tựa như khóe miệng hơi nhếch, vẽ nên một nụ cười nhẹ vô cùng.