Biên Thành Phiến Mã

Chương 15 :

Ngày đăng: 18:00 19/04/20


Trời mới tờ mờ sáng, Thủ Căn trước nay vẫn luôn dậy sớm, hiện tại đang rảo trên đường cái. Người trên đường không nhiều lắm, tụm năm tụm ba, tất cả đều thu người vào y phục mà bước đi, thỉnh thoảng gặp người quen thì chào hỏi vài câu.  Khép chặt vạt áo, Thủ Căn chà chà tay, thổi thổi cho chút hơi vào cho đỡ lạnh. Năm nay là một năm lạnh kinh người, mới tháng chín đã khiến mọi người rét run. Mùa đông tại Phiến Mã vốn dài, năm nay lại càng khủng khiếp, không ít người đã chết vì cóng mà lão thiên gia vẫn chưa chịu buông tha. Thế nhưng dù mùa đông năm nay có lạnh đến đâu vẫn không gian nan bằng hai mùa đông trước, cả thời gian ấy họ cũng vượt qua, chút giá rét này thì thấm vào đâu? Thoáng thấy bóng dáng cao to của người nam tử ở con phố đối diện, ánh mắt Thủ Căn hơi hoảng hốt. Đã nửa năm. Tên nọ vừa đi là đi mất nửa năm. Lúc đi còn bảo hắn đi giúp vị tổ mẫu lợi hại của Thạch Bàn Tử (Thạch Mập), phụ bà giải quyết lão tình địch, bất quá đến thì đến, còn việc có giúp hay không còn tùy xem hắn có thuận mắt hay không. Nói chẳng rõ ràng, Thủ Căn nghe xong cứ mơ mơ hồ hồ.



Hắn hỏi y phải giúp người nào, y chỉ trả lời: Giúp kẻ yếu, kẻ có lý lẽ. Câu này của Thủ Căn đã dạy Tam Đao biết phải làm thế nào, hắn gật đầu, tiêu sái ra đi.



Tiêu sái như vậy đã tiêu sái cả nửa năm, mãi đến khi bóng dáng Tam Đao biến mất khỏi tầm mắt, Thủ Căn mới nhớ đến anh chàng họ Thạch trong phong thư thứ nhất hắn gửi y.  rốt cuộc là chuyện gì? Có thuận lợi giải quyết được không? Họ Thạch nọ sống ở đâu? Nơi đó có lạnh như Phiến Mã không?



Tên nọ có phải lại một thân y phục đơn bạc, phanh ngực trần, không sợ lạnh mà ra ngoài lúc trời rét căm căm không?



Còn nữa, y làm sao để ràng buộc hắn đây?



Thủ Căn dừng chân, chờ cảm giác đau nhức chỗ gãy xương ở đùi qua đi.



Nam nhân cùng nam nhân… Nếu thật sự sống cùng nhau, ngày tháng sau này phải làm sao đây?



Hai người có chịu đựng nổi cái nhìn của thế nhân không?



Còn chỉ trích của người nhà thì sao?



Tuyệt tử tuyệt tôn bốn chữ này phải chăng rất có lỗi với cha mẹ y, cha mẹ Tam Đao?



Hồi Tam Đao còn bé, y tưởng hắn náo loạn đùa giỡn. Lúc thằng nhóc trở thành thiếu niên, y tưởng tất cả chỉ là nhận thức mông lung sai lầm, chờ đến khi Tam Đao thích nữ tử thì tự nhiên sẽ không còn quấn lấy y. Nhưng đến khi thiếu niên biến thành nam nhân, hắn vẫn quyến luyến y không rời, thậm chí còn có dục vọng. Quyến luyến không rời, y có thể hiểu, cũng bằng lòng tiếp nhận. Nhưng còn dục vọng? Nói thật, nếu chẳng phải đêm ấy tên nọ đè mình xuống, y vẫn không biết tên lưu manh có tâm sắc dục với y. Khi đó y hai mươi sáu, hiện tại đã hơn hai mươi bảy. Đừng nói đàn ông, đàn bà còn ngại y lớn tuổi.



Tên kia không phải thật sự thích nam nhân chứ? Vậy hắn bên ngoài có khi nào đã tìm nam nhân… ngủ chung?



“Chào, Căn Tử, sáng sớm đã bận rộn nhỉ.”



Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng đại bá chủ tiệm bánh gọi y. Thủ Căn giật nảy, mặt mũi ửng hồng, mau chóng thu lại suy nghĩ, gật đầu cười đáp: “Chào, Chương bá. Bá chẳng phải còn sớm hơn tôi à?” Nói rồi, y bước qua mua bốn cái bánh nướng.



“Mang về ăn sao? Có cần thêm đậu nành không?”



“Không cần, nhị nương tôi có nấu cháo.”



“Nhị nương ngươi thật cần mẫn, cha ngươi tốt số lấy được hai bà vợ, một xinh đẹp, một siêng năng. Đúng rồi,” Chương bá vừa dùng giấy gói bánh vừa nói, “tối hôm qua ngươi có ra khỏi thành không?”



“Không, chuyện gì vậy?” Thủ Căn thuận miệng hỏi.



“Nửa đêm hôm qua có người gây sự ở thành đông, sáng sớm người trong lâm trường vào thành nói, trên tường thành đông treo một thi thể, hình như mới chết.”



“Ồ, lạ thật. Ngoài thành tường đông hình như đã lâu không treo xác người nhỉ?” Thủ Căn cười, không quan tâm nhét bánh vào lòng.



“Ừ, đã lâu lắm. Chuyện gần nhất hình như xảy ra một năm trước?”



“Phải, một năm trôi qua nhanh thật.”



Hai người đang mãi nói chuyện phiếm thì có khách đến mua, Thủ Căn bèn xoay người rời khỏi tiệm bánh.



Lúc ăn sáng, gia chủ Hà gia Hà Mộng Đào nâng chiếc bát sứ tao nhã húp nốt ngụm cháo cuối cùng, buông bát xuống, dùng đũa chỉ vào lòng bát. Nhị nương hiểu ý bẻ nửa chiếc bánh nướng thả vào bát của ông.



“Nhị ca, ông lão giữ miếu thành hoàng nhờ đệ nhắn ca qua đó viết hộ lão một bức thư.” Hà Diệu Tổ vừa nhai bánh nhồm nhoàm vừa ậm ừ nói. Lão nhị Hà gia Hà Trung Nguyên gật đầu, tỏ ý đã hiểu.



“Tiền thư thì sao, đệ có thu không?” Thủ Căn đột nhiên mở miệng.



Diệu Tổ ngừng ăn, tay cầm bát, miệng hàm hồ đáp: “Mười xu, đệ thu trước rồi.”



“Đệ lại thu nữa!” Hà Trung Nguyên giận dữ buông đũa.



“Ồn ào cái gì. Ăn không nói chuyện, ngủ không ồn ào, có gì thì ăn xong hẵn nói.” Gia chủ lên tiếng, mấy người con đều im lặng. Bữa sáng nhanh chóng ăn xong, Diệu Tổ vừa định đứng dậy thì đã nghe lão nhị Trung Nguyên chậm rãi mở miệng:



“Cha, mẹ, nhị nương, đại ca, bây giờ đã là cuối tháng chín.”



Toàn bộ Hà gia đột nhiên rơi vào trầm mặc, biểu tình khác nhau, biểu tình gia chủ Hà gia phức tạp nhất.



Im lặng cả nửa ngày, Hà cha mới ho khan một tiếng: “Cuối tháng chín, ừm, cũng nên chuẩn bị là vừa.” Nói xong, đôi mày ông nhíu càng chặt.



“Cần bao nhiêu?” Thủ Căn tựa hồ đã sớm hiểu ý đệ đệ bèn thẳng thắn hỏi.




“Ôi chao! Không phải Căn Tử đây sao? Thế nào? Ngươi cũng chạy đến chơi?”



Thủ Căn vừa thấy người quen biểu tình liền thả lỏng bớt chút ít, “Đại Đầu, là ngươi à. Ngươi kiếm sống ở đây sao?”



“Phải, đại gia ta cùng tên họ Vương quản sự lâm trường không hợp, biểu ca ta nói ta sức khỏe như trâu nên giới thiệu ta đến canh cửa. Còn ngươi? Đến có chuyện gì?” Đại Đầu vừa dùng ngón trỏ ngoáy mũi vừa bước ra.



“Ta đến tìm đệ đệ Diệu Tổ. Ngươi có nhìn thấy nó không?”



“Diệu Tổ?” Đại Đầu đột nhiên lúng túng, chùi chùi ngón trỏ dùng ngoáy mũi vào vạt áo. “Không biết, ta không gặp hắn. Sao ngươi lại đến đây tìm hắn?”



“Có người nói với ta nó đến đây trác táng.” Thủ Căn nhìn chằm chằm vào mắt Đại Đầu.



Đại Đầu dùng bàn tay mới ngoáy mũi để gãi đầu, pha trò đáp: “Gì chứ, ngươi nghe ai nói bừa vậy. Diệu Tổ hai năm nay đều đến lâm trường, hôm nay phát lương, hắn làm sao có thể chạy đến nơi này chứ.”



Thủ Căn không muốn nói nhiều bèn nhấc chân vào trong.



“Nè nè! Căn Tử!” Đại Đầu giang hai tay ngăn cản Thủ Căn.



“Đại Đầu, tránh ra!”



“Căn Tử! Đừng như vậy, Diệu Tổ thật sự không có ở đây.”



“Ê, tên Căn Tử kia, đừng tưởng huynh đệ dễ nói chuyện, ngươi không được phá hoại quy củ. Ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà còn quậy thì cẩn thận ta ném ngươi ra ngoài.”



“Ngươi ném thử xem!”



“Ôi chao! Còn dám ngang ngược! Tên ranh con nhà ngươi, không giáo huấn ngươi ngươi tưởng chức thần giữ cửa của gia gia ngươi là giả chắc?” Tên côn đồ miệng mồm tục tĩu mắng chửi, chuẩn bị bước qua đẩy người.



Đại Đầu không hề ngăn cản.



Thủ Căn đi đứng bất ổn, tên côn đồ vừa đẩy đã lùi liên tiếp ba bước rồi ngã phịch xuống đất.



“Ha ha! Thằng thọt như ngươi lại dám đến phá! Còn chưa cút cho ông!”



“Cút con mẹ ngươi!” Thủ Căn thẹn quá hóa giận, chống tay đứng dậy chưa vững đã nhào lên.



Đại Đầu lần thứ hai giang tay cản, “Căn Tử, bình tĩnh!”



“Tiểu tử, ngươi nói cái gì?!”



“Ta nói cút con mẹ ngươi ấy!” Thủ Căn xông lên thất bại bèn chửi ầm lên.



“Mẹ nó, xem ông hôm nay có băm thằng thọt nhà ngươi thành tương không! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Đại Đầu, ngươi tránh ra cho lão tử!”



“Hồ ca, đừng, đều là người nhà. Căn Tử, ngươi đừng xung động, Diệu Tổ thật sự không có tới, ta không gạt ngươi đâu.” Thương cảm cho Đại Đầu vừa phải xoa dịu người này lại phải kiềm chế người kia.



“Đại Đầu, chúng ta từ bé mặc chung một khố đến lớn, tiểu tử ngươi vừa vểnh mông ta đã biết ngươi muốn đánh rắm cái gì! Ngươi nói đi, có phải Diệu Tổ đánh tiếng với ngươi, dặn ngươi không được nói cho ta biết không?  rốt cuộc nó có đang ở đây hay không?” Thủ Căn càng không vào được càng sốt ruột.



“Căn Tử, ta…”



“Đại Đầu, tiểu tử ngươi tránh ra! Ta thấy thằng thọt này thiếu người dạy dỗ! Dám chạy đến Hồng Lung Đăng chúng ta náo loạn!”



“Ta thấy tên khốn nạn nhà ngươi mới cần người dạy dỗ! Ta tìm em ta ngươi cản cái gì mà cản!”



Thằng thọt thằng thọt, mấy tiếng “thằng thọt” gọi hay đến nỗi Thủ Căn gân xanh nổi lên đầy đầu. Tuy bề ngoài y luôn tỏ ra không để bụng chuyện chân mình có tật, nhưng bị người khác chế giễu ngay trước mặt lại là chuyện khác. Hà Thủ Căn y không chủ động gây chuyện, nhưng không hề có nghĩa là y sợ chuyện. Tại thành Phiến Mã nam nhân không biết đánh nhau không biết đáp trả chỉ có nước bị đè đầu cưỡi cổ. Huống hồ lúc này Thủ Căn đã xác định Diệu Tổ đang bài bạc bên trong, nóng nảy đến bốc khói, cho nên không nhịn nổi mấy câu khiêu khích hàm hồ đã ra tay.



“Ơ! Dám cãi lão tử! Hôm nay ông đây không đánh ngươi què luôn chân kia thì ông không lăn lộn trong thành này nữa!”



“Đánh nhau! Đánh nhau! Hồng Lung Đăng hôm nay có đánh nhau!”



Một tiếng thét to vừa vang lên lập tức thu hút một đám người bu quanh xem náo nhiệt. Bên này Thủ Căn cùng tên côn đồ gọi là Hồ ca đang đánh nhau túi bụi, bên kia Đại Đầu vừa kéo vừa khuyên, thỉnh thoảng còn ăn mấy cú. Ngoài cửa lộn xộn đương nhiên làm kinh động đến người bên trong Hồng Lung Đăng, vài tên đánh thuê cũng đã chạy ra. Thấy người mình đang quần nhau với người khác, bọn chúng chẳng buồn ngăn cản, đồng loạt xông lên vây đánh Thủ Căn. Đại Đầu thấy Thủ Căn không ngừng trúng đòn, không biết từ khi nào can ngăn đã biến thành chống đỡ, cùng gia nhập hỗn chiến. Người xem dường như sợ ba đánh hai chưa đủ náo nhiệt, kẻ mắng mỏ kẻ reo hò, thậm chí còn có tiếng chỉ điểm Thủ Căn, Đại Đầu làm sao đánh trả hỗn loạn vang lên. Trong thoáng chốc, cửa chính Hồng Lung Đăng vào không được ra không xong, triệt để tắt nghẽn.



“Ồ, ở đây xảy ra chuyện gì? Đông vui quá nhỉ.”