Biên Thành Phiến Mã
Chương 17 :
Ngày đăng: 18:00 19/04/20
Sáng sớm, Thủ Căn hắt xì hai cái thật kêu, tay siết chặt áo bông, chân rảo bước về nhà.
Trên đường có người quen gặp y muốn giơ tay chào hỏi, nhưng tay đi được nửa đường đã rụt về. Bởi vì khí thế của Thủ Căn thật đáng sợ, lửa giận hừng hực trên mặt có thể nấu nhừ một nồi cháo. Nhưng cũng nhờ khí thế đáng sợ nọ mà không ai chú ý đến chiếc quần Thủ Căn đang vận hơi kỳ quái. Cho dù có ai chú ý cũng không quá để tâm. Đều là người nghèo, anh em trong nhà mặc chung quần cũng không phải chuyện lạ. Thủ Căn đang bốc hỏa. Nếu ngươi muốn hỏi y đang giận chuyện gì, y cũng không trả lời được. Nói chung y tức gần chết, tức đến mức lúc Tam Đao buông y ra, y đã rống lên: Sau này chúng ta đường ai nấy đi! Hai tháng! Trong vòng hai tháng, tiền ta nợ ngươi dù đổi mạng ta cũng phải trả đủ!
Khi hăng máu quẳng câu kia vào mặt hắn, y hoàn toàn chưa nghĩ đến chuyện làm sao trong vòng hai tháng kiếm được một trăm…Không đúng, là năm trăm lượng bạc. Mỗi tháng hai phân, thật ác quá, may mà chưa phải loại lãi mẹ đẻ lãi con, bằng không y chỉ có nước khóc ròng.
Lưu manh chết giẫm! Có ngon thì cả đời đừng đến tìm ta! Nếu không ta thấy ngươi một lần đánh một lần!
Cửa vừa mở ra.
“Thủ Căn! Cuối cùng con về rồi!” Nhị nương thoáng thấy y mắt đã đỏ hoe, ngấn nước, vội vã chạy ra đón.
Vừa nghe thanh âm đáng thương của nhị nương, trong lòng Thủ Căn đánh thót một cái, hấp tấp hỏi chuyện: “Nhị nương, sao vậy?”
“Thủ Căn! Căn Tử! Rốt cuộc con đã về, rốt cuộc con…” Nhị nương sắp khóc đến nơi.
“Sao? Xảy ra chuyện gì?” Thủ Căn cảm thấy bất an bèn giấu đi nỗi lòng, lập tức hỏi dồn.
“Cha đâu? Tiểu muội đâu? Còn mẹ con đâu?”
“Phu nhân dẫn Thanh Vận vào phòng, lão gia ông ấy…” Nhị nương nghẹn ngào, suýt chút nấc lên.
“Nhị nương, nhị nương đừng gấp, từ từ nói. Cha làm sao?” Thủ Căn vừa hỏi vừa dìu nhị nương vào nhà.
Nhị nương lau nước mắt, chân bước lảo đảo, miệng mấp máy kể lại chuyện xảy ra. Thì ra tối qua lão tam Hà gia tại một quán rượu bên thành tây không biết vì việc gì mà phát sinh tranh chấp với người ta, rất nhiều người nhìn thấy cảnh Diệu Tổ bị gã nọ đuổi ra khỏi quán. Kết quả không bao lâu có người phát hiện gã đã chết trong hẻm nhỏ, trên đầu còn bị chém hai nhát.
“Người chết là ai?” Thủ Căn hỏi.
Nhị nương y trả lời: “Nghe nói là nhị đương gia của đổ trường Hồng Lung Đăng, chính là tên chuyên cho vai nặng lãi ở thành tây, Cao Bác Bì (Cao Lột Da).” Lời chưa dứt bà đã khóc ròng, “Chúng ta đã tạo nghiệt gì chứ! Con của mẹ ơi, con sao lại đi tìm tên Cao Bác Bì kia hả con! Hu hu, lão thiên gia à…”
“Nhị nương, nhị nương đừng khóc nữa, sau đó thì sao? Diệu Tổ đã đi đâu?” Thủ Căn nóng lòng hỏi.
“Diệu Tổ nó… Ôi!”
Theo lời nhị nương kể lại, người nhà họ Cao tối qua đột nhiên dẫn theo quan sai tới nhà, bảo phải tróc nã Diệu Tổ về hỏi chuyện.
Hà cha hỏi rõ đầu đuôi sự việc, giận đến run người, kêu Trung Nguyên đi tìm Diệu Tổ, nhưng những nơi Diệu Tổ có thể đi đều tìm không thấy.
Người nhà Cao Bác Bì hung hăng không nói lý lẽ, không bắt được Diệu Tổ liền muốn mang Hà cha về nha môn, còn nói Diệu Tổ thiếu bọn họ một món nợ lớn. Hà cha giận dữ, cầm chổi đuổi chúng đi, kết quả bị buộc tội cản trở quan sai làm việc và hành hung người khác, bắt giải về nha môn.
“Hu hu, Trung Nguyên theo đến nha môn lo lót… Thủ Căn con nói phải làm sao đây? Diệu Tổ thì chẳng biết chạy tới nơi nào. Hu hu, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Hu hu…” Bà nhỏ đã khóc lóc từ đêm qua đến bây giờ, hai mắt sưng phù như quả hạch đào.
“Nhị nương đừng sốt ruột, hiện tại phải giúp cha thoát ra mới là việc quan trọng. Bất kể Diệu Tổ có phải thủ phạm thật sự hay không, bọn họ bắt cha đi là rất vô lý. Con đi mang cha về. Về phần Diệu Tổ,” Thủ Căn nghiến răng, “tạm thời để mặc nó đi đâu thì đi, nếu như nó trở về, nhị nương hãy hỏi rõ nguyên do rồi dẫn nó lên núi trốn.”
Nhị nương gật đầu lia lịa, níu áo con trưởng vừa khóc vừa cười. Khóc rằng cả nhà mấy năm gần đây không ngừng gặp bao tai ương, ngày tháng tốt đẹp trước mắt chẳng được bao nhiêu đã gặp nạn mới; cười vì trưởng tử dù không phải con ruột của bà nhưng chẳng những đối xử thật lòng với đám đệ muội, hơn nữa lại hiếu thuận với bà.
“Thủ Căn!” Cửa phòng bật mở, bà lớn Hà Diêu Thị vốn lòng như lửa đốt, vừa loáng thoáng nghe thấy tiếng con trai đã rưng rưng chạy ra, Thanh Vận lẽo đẽo theo sau.
“Đại ca… Hu hu, cha bị bắt rồi, hu hu…”
Ba người đàn bà hai lớn một nhỏ khóc đến long trời lở đất khiến đầu óc Thủ Căn sắp nứt làm đôi.
“Mẹ, nhị nương, tiểu muội, đừng khóc nữa, con đến nha môn xem thử. Nếu cha và Trung Nguyên có về thì dặn bọn họ ở nhà chờ con được không?”
Mẹ y dùng tay áo thấm nước mắt, gật đầu đáp: “Thủ Căn, sức khỏe cha con không tốt, lại bướng bỉnh, bị giam vào ngục thì phải làm sao! Con mau rước cha về, dù phải bán cả nhà cửa cũng phải cứu ông ấy!”
“Mẹ, con biết, mẹ cùng nhị nương và tiểu muội ở nhà đợi con, ai đến cũng không được mở cửa. Còn nữa, hai mẹ gom góp vài thứ đáng giá trong nhà, biết đâu cần dùng tới.” Hai vị mẫu thân đồng loạt gật đầu. Thủ Căn vừa định dời gót thì mẹ y đã níu áo y lại. Thủ Căn ngoảnh lại.
“Căn Tử, đệ của con… Con thấy nó thì đừng mắng nó, dẫn nó chạy trốn càng xa càng tốt. Đứa trẻ này, đứa trẻ này… Ôi!”
“Mẹ, con biết.” Thủ Căn vỗ lưng an ủi mẹ mình.
“Các ngươi nói xem, có phải bởi vì ta không cưới hỏi y đàng hoàng nên y không chịu theo ta chăng?”
“Hả?!” Hai tên bằng hữu cùng kêu to.
“Mỹ nhân như thế mà ngươi nỡ không cưới hỏi đàng hoàng?!”
Căn Tử là mỹ nhân?! Nam nhân nghiêng đầu suy ngẫm, xét theo lương tâm, bộ dạng Căn Tử cũng xem như đoan chính, nhưng so với các từ “xinh đẹp”, “mỹ lệ” các loại quả thật thua rất rất rất xa, đàn ông mà, đương nhiên mặt mũi phải hơi cục mịch. Nếu bảo Thạch Bàn Tử đẹp thì không sai chút nào. Trên lý thuyết, hắn cùng Thạch Bàn Tử giao tình không tệ, thời gian quen biết chẳng ngắn, sao hắn không chấm trúng gã cơ chứ? Không hề muốn đè gã làm chuyện gì đó? Cả bản thân cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, mới mười ba đã muốn mần thịt một Hà Thủ Căn không xinh đẹp là bao, về sau còn khiêu chiến ước nguyện này vô số lần, nhưng mỗi lần chiến mỗi lần bại. Ôi chao!
“Lãng tử Tam Đao, ngươi thật quá đáng!”
“Đúng vậy! Huynh nói đi, huynh muốn dùng thứ gì hối lộ tại hạ? Bằng không tại hạ sẽ báo cho muội tử, nói huynh vẫn chưa lập gia đình, khả năng muội ấy làm bà lớn vẫn rất cao.”
“Bốp!”
Hai đấm tay đồng loạt giáng lên thân hình độn mập mạp của Thạch thiếu bảo chủ.
Tam Đao đấm gã bởi vì gã dám uy hiếp trắng trợn.
Dư Phi đấm gã bởi vì tên làm ca ca kia hôm qua mới thề thốt bảo muốn giúp mình theo đuổi muội muội, hôm nay lại dám đòi giao em gái cho kẻ khác. Quả thật muốn nhịn cũng không nhịn nổi, không đập gã thì đập ai?
“Cho muội ngươi vào nhà ta? Không được, quá nguy hiểm.”
Vừa nghĩ đến con gà giò nhà mình đã hai mươi bảy nhưng vẫn còn tơ, hơn nữa một mực đòi lấy vợ, nếu ở cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân… Hắn ngốc à? Tự rước tình địch về nhà!
“Nguy hiểm cái gì? Sợ loạn nhà thì nuôi bên ngoài.” Dư Phi cướp lời Thạch Bàn Tử.
“Được chứ, chỉ cần em tại hạ có thể làm bà lớn, huynh nuôi bao nhiêu bà nhỏ bên ngoài nó đều không quan tâm.”
“Vậy để muội ngươi làm tình nhân của ta là xong.” Tam Đao mê mẩn cười.
“Ăn hết trong chén còn thèm thuồng trong nồi, hèn chi lão bà không thèm ngươi!” Dư Phi khinh bỉ.
“Hô hô, ai bảo trái ớt nhỏ trong nhà hắn thích ta? Rước mỹ nữ về trưng trong nhà cũng mát mắt lắm chứ.” Bực bội Dư Phi dám nói Căn Tử ca của hắn không cần hắn, Tam Đao bèn nhắc đến chuyện đau tim của Dư Phi – Nữ nhân gã thích không thích gã. Thạch Bàn Tử luôn duy trì chủ nghĩa đàn ông, người ta muốn làm tình nhân của muội muội gã gã cũng chẳng giận, cư nhiên còn nói:
“Háo sắc thôi, đàn ông mà, tam thê tứ thiếp có gì kỳ lạ đâu. Chỉ cần Tam Đao nuôi nổi, đừng nói ba năm bà, ba, năm chục bà cũng ai dám quản hắn? Bất quá Tam Đao, tại hạ đã nói rõ với huynh, muội tử của tại hạ chắc chắn phải làm bà lớn, huynh đừng chọn ai khác để tránh chọc nó lên cơn.”
Dư Phi nghiêng đầu, thầm nghĩ, ta đánh không lại tên họ Thư nhưng chẳng lẽ cũng không trị nổi tên giả mập ngươi sao? Ngươi đợi biết mùi bản trang chủ!
“Nói đi phải nói lại, nếu như lão bà ta không thèm ta, ta đành đi tìm trái ớt nhỏ giúp ta nối dõi tông đường, ha ha.”
Dư Phi tức điên, cười lạnh nói: “Thư đại hiệp, tôi còn chưa hỏi ngài, trên đời lúc nào thì xuất hiện một vị cao thủ có thể đánh bầm một mắt võ lâm đệ nhất ngài?”
Xoa xoa vành mắt trái, Tam Đao phi thường bình tĩnh đáp: “Vợ ta.”
Dư Phi, Thạch Thừa Phong ngây người, cùng lúc la to: “Bọn ta nhất định phải gặp lão bà của ngươi!”
“Nói sau đi, thời tiết hôm nay không tệ, ta đi tản bộ.” Tam Đao chợt thốt. Hắn thuận tay đặt vò rượu xuống đất, thu chân, tung cước đá văng ghế, quay người xuống lầu.
“Tản bộ?”
“Thời tiết không tệ?”
Vẫn chưa khôi phục lại trong đả kích, Dư Phi, Thạch Thừa Phong cùng thò đầu ra ngoài, đồng loạt ngước nhìn bầu trời đen thẳm…
“Muốn đi cùng không?” Dư Phi đề nghị.
Thạch thiếu bảo chủ chống cằm, hai mắt mơ màng.
“Bỏ đi, ngươi cứ tiếp tục ở đây trữ mỡ, ta đi một chút rồi về.”