Biết Vị Ký

Chương 1 : Thâm sơn

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


“Rời giường, nhanh

rời giường, nhìn xem đã tới lúc nào rồi. Nha đầu ngươi hết ăn lại nắm, y chang cậu ngươi, cả ngày không biết kiếm tiền, chỉ biết ăn, ăn, ăn”.

Như thường ngày, Lâm Tiểu Trúc tỉnh dậy trong tiếng mắt chửi. Nàng nhìn

trời vừa tờ mờ sáng, bụng có vang lên tiếng cô lỗ liền thu dọn chăn màn

cẩn thận, nhanh chóng chải tóc rồi mở cửa đi ra ngoài.



Tần thị

nhìn qua sài phòng quanh năm gió lùa thấy nàng đang chải đầu, miệng vẫn

mắng sa sả, nào là cậu của Lâm Tiểu Trúc ham mê bài bạc, còn phải nuôi

báo cô một tiểu nha đầu hết ăn lại nằm. Lâm Tiểu Trúc bĩu môi mở cửa đi

tới phòng bếp.



“Còn không mau lên? Nha đầu chết tiệt kia, mỗi

ngày đều đợi lão nương gọi mới chịu rời giường, muốn ngồi chơi sao?” Tần thị mắng càng lúc càng hăng, còn vương tay tát Lâm Tiểu Trúc một cái,

không ngờ Lâm Tiểu Trúc đã nhanh chóng tiến lên phía trước, tay của nàng liền rơi vào khoảng không.



“Giỏi lắm, nha đầu chết tiệt, còn dám trốn” Tần thị nổi trận lôi định, đuổi theo muốn bắt Lâm Tiểu Trúc nhưng Lâm Tiểu Trúc tuy khí lực yếu mà thân thể lại linh hoạt dị thường,

nhanh nhẹn trốn đông trốn tây, không cho nàng bắt được.



Tần thị

tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì, đành phải

dừng chân, dựa vào tường mà thở dốc. Lâm Tiểu Trúc quay đầu, vụng trộm

làm một cái mặ quỷ rồi đi đến phòng bếp lấy nước rửa mặt. Đến đây cũng

hơn nửa năm, nàng cũng đã quá quen với tính tình của Tần thị, nàng tuyệt đối không để cho Tần thị đánh nàng: Hạ gia ngoài trừ cậu thì không ai

có thể đụng được tới nàng. Còn mắng thì cứ để Tần thị tùy ý.



Rửa mặt xong, Lâm Tiểu Trúc đem chậu nước ra ngoài hắt lên sân, chuẩn bị quét rác.



“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chán sống rồi hay sao mà dám hắt nước lên

người lão nương?” Tần thị đang đứng dưới mái hiên chải đầu, có lẽ do tới tháng cho nên tâm tình cực kỳ khó chịu, Lâm Tiểu Trúc cách nàng xa như

vậy mà nàng còn hét toáng lên. Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn trời, không

phải do trời mưa chứ, nếu không sao nàng đứng xa như vậy lại có thể hắt

nước lên người Tần thị được.



“Nương, ngươi không để cho ai ngủ

sao?” bên cửa bỗng nhiên xuất hiện một nam hài chừng năm, sáu tuổi, xoa

xoa mắt oán giận nói với Tần thị.



“Làm ồn đến Tiểu Quai Quai
thị, sao có tiếng nói gì chứ. Nàng ta nếu chịu nghe khuyên bảo thì Tiểu

Trúc cũng không đến nông nỗi này, nhưng ta cũng sẽ cố xem sao” lại quay

sang an ủi Lâm Tiểu Trúc “Tiểu Trúc, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, thực ra đến Hạ gia trì cũng chưa chắc gì khổ hơn ở nhà cậu ngươi. Nhà kia

toàn làm nam hài, chỉ có một mình ngươi làm muội muội, chắc chắn sẽ

không để ngươi phải làm gì, chỉ cần hưởng phúc nha”



“Đúng vậy,

ngươi ở lại đây phải làm việc cả ngày còn hết bị mắng lại bị đánh, hở

chút là không cho ăn cơm, nhà kia nếu đưa tiền lễ nhiều như vậy khẳng

định sẽ khá hơn nơi này” những người khác cũng tiếp lời an ủi nàng.



“Ân, ta đã biết. Ta không sao, bà bà, thẩm thẩm không cần lo lắng” Lâm Tiểu Trúc tươi cười, an ủi lại mọi người



“Ai, thật tốt đứa nhỏ.” Mọi người thở dài cũng không nhắc lại nữa, nhanh chóng giặt xong quần áo rồi rời đi.



“Tiểu Trúc ngươi…” Hoa thẩm giặt xong quần áo thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn còn ngồi há miệng thở dốc, không biết nên nói thế nào.



“Hoa thẩm, ngài yên tâm đi, ta thực không có việc gì. Ta cũng sẽ không nghĩ

bậy, Hạ gia trì có khi còn tốt hơn nơi này ah” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười

rồi cầm lấy mộc bồn “ta cũng giặt xong rồi”



Thấy Lâm Tiểu Trúc đã suy nghĩ thông suốt, Hoa thẩm cũng yên lòng, đi cùng nàng một đoạn rồi mới vẫy tay rẽ về nhà mình.



Mặt trời xuyên qua những tầng mây, chiếu rọi khắp nơi, ánh sáng như phủ một lớp vàng trên các tán lá cây. Lúc này mọi người trong thôn cũng đã thức dậy, gà vị cũng đã được thả ra khỏi chuồng, nháo nhác chạy kiếm ăn…



Hoa dại ven đường vẫn còn đọng sương đêm, lại đón ánh mặt trời ban mai mà

trở nên kiều diễm, một cơn gió thổi qua làm cho cả thôn tràn ngập mùi

hoa quế.



Lâm Tiểu Trúc thả lỏng tâm tư, hướng mặt về phía mặt trời, tươi cười sáng lạn.



Cuộc sống tươi đẹp biết bao. Nửa năm trước, sau khi bị tai nạn xe cộ, nàng

không chết mà lại xuyên đến nơi này, Lâm Tiểu Trúc liền nói với chính

mình phải nhất định quý trọng sinh mệnh, hảo hảo mà sống thật tốt. Cho

nên dù hiện tại cuộc sống khó khăn gian khổ, ăn không đủ no lại phải

sống nhờ nhà họ hàng, nàng vẫn cố gắng sống thật vui vẻ, mỗi ngày đều cố gắng cải thiện cuộc sống của mình. Mà bây giờ cuộc sống của nàng sắp

chuyển sang một bước ngoặt khác thôi, có gì là lớn lắm đâu.