Biết Vị Ký
Chương 11 : Hội hợp
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Lâm Tiểu Trúc dừng một chút,quay đầu nhìn Tần thị.
“Ngươi… đi đường bình an, nhớ chiếu cố bản thân, mợ tính tình không tốt, đừng
giận” Tần thị ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Tiểu Trúc. Đứa nhỏ này đến nhà
nàng nửa năm, cũng chừng ấy thời gian nàng chê bai ghét bỏ nó nhưng lúc
này nó rời đi lại thấy có chút luyến tiếc.
“Ân.” Lâm Tiểu Trúc
nhìn Hạ Xuân Yến, thấy trong mắt nàng toàn là ghen tỵ và hận ý, dạ một
tiếng rồi xoay người đuổi theo, đi đến sau lưng Hạ Sơn.
Hạ Sơn quay lại nhìn nàng một cái rồi lại xoay người đi tiếp.
Hôm qua hắn đã cứu nàng, hôm nay hai người cùng bị bán đến nơi xa lạ, cũng
coi như vận mệnh tương liên, hơn nữa người này thân thể khỏe mạnh, có lẽ dọc đường còn phải nhờ hắn chiếu cố, cho nên Lâm Tiểu Trúc quyết định
làm tốt công tác tư tưởng trước, liền gọi một tiếng “Hạ Sơn ca ca” còn
phụ tặng một nụ cười ngọt ngào.
Hạ Sơn thấy nàng tươi cười thì sửng sốt, nhưng rất nhanh đã quay mặt đi, không để ý tới nàng.
Di, rất lạnh nha. Lâm Tiểu Trúc nhướng mi, bĩu môi. Hạ Sơn vẫn cắm cúi bước đi.
Đi lên nửa đỉnh núi, đại hán bị thiếu niên phái đi lúc này mới chạy tới
nói nhỏ bên tai hắn vài câu, thiếu niên gật gật đầu, ánh mắt dừng lại
trên người Lâm Tiểu Trúc vài lần, che miệng ho khan
“Công tử, hay là để bọn họ cõng ngài đi” lão nhân râu dê lo lắng nói
“Không cần.” Thiếu niên khoát tay, tiếp tục đi. Hắn thân thể đơn bạc còn thỉnh thoảng ho khan vài tiếng nhưng thể lực lại rất tốt, đi đường núi mà như giẫm lên đất bằng, tuyệt không thua kém mấy đại hán, hiển nhiên là có
luyện công. Hạ Sơn lại giống như nghé con không sợ chết, thân thể bình
nóng, ngày càng mãnh liệt, làm cho nàng không còn thấy đói bụng, chân
cũng không còn run nữa, rốt cuộc cũng lê lết đi qua hết ba ngọn núi, tới chỗ một khe núi lớn.
Khi bọn họ đi xuống triền núi, xa xa đã
nghe có tiếng người kêu lên ‘công tử, các ngươi đã trở lại, làm thuộc hạ lo muốn chết” ngay sau đó là một đám người tiến lên đón.
Lâm
Tiểu Trúc lúc này mới nhìn rõ những người này đều mặc quần áo hoa lệ,
sau lưng còn có khoảng mười đại hán. Bên khe núi còn có hai, ba mươi đứa nhỏ cùng độ tuổi với nàng, nam nữ đều có nhưng hình như nam hài nhiều
hơn. Mọi người đều cầm củi trong tay, ngây ngốc nhìn thiếu niên đang bị
mọi người vây quanh.
“Bỏ củi xuống hết đi, tới đây, mau hành lễ
với công tử. Từ nay về sau, công tử chính là chủ tử của các ngươi” một
nam tử mặc hoa phục đi lên phía trước, lớn tiếng nói.
Đám nhỏ lập tức bỏ củi trong tay xuống, học theo động tác của nam tử kia, hành lễ
với thiếu niên. Lâm Tiểu Trúc đứng sau thiếu niên, nhìn đám người nọ,
không hề nhúc nhích. Hiện giờ đã bán thân làm nô, nàng sẽ không ngây thơ mà cho rằng có thể cùng chủ tử ngang hàng, bảo trì cho thắt lưng và đầu gối luôn thẳng. Nàng chỉ là không muốn làm mọi người chú ý mà thôi. Vừa rồi vì để có thể rời khỏi núi, nàng mới ra sức thể hiện sự thông minh
giờ mục đích đã đạt được, nàng cần phải chậm rãi ẩn giấu, biểu hiện ngu
ngốc nữa càng tốt, chỉ cần không có ai chú ý tới thì nàng mới có cơ hội
chạy thoát. Hơn nữa, tình huống còn chưa rõ ràng, không biết bọn họ mua
người để làm gì, manh động qua sẽ không tốt, có khi còn chết nhanh hơn.
Đương nhiên nếu Hạ Sơn muốn đi ra ngoài quỳ, nàng sẽ đi theo hắn, nghĩ tới đâ nàng liền liếc mắt nhìn hắn.
Hạ Sơn nhìn đám nhỏ cũng được mua giống mình, vẻ mặt do dự, không biết nên làm gì, quay đầu lại thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn không nhúc nhích, vì thế
hắn cũng đứng yên.