Biết Vị Ký
Chương 123 : Nói rõ ràng
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
“Tần
quản sự.” Ngô Bình Cường thấy Tần quản sự chỉ nói vậy rồi muốn rời đi,
không khỏi có chút gấp gáp liền nói” không biết người nọ thích ăn món
gì, kiêng những thứ gì ?” nếu là trước kia, hắn sẽ hỏi riêng Tần quản sự nhưng lúc này lại hỏi ngay trước mặt Lâm Tiểu Trúc và Hạ Sơn, coi như
có tiến bộ rất nhiều.
“Khi hắn tới sẽ cho các ngươi gặp mặt một lần, còn có hỏi ra được gì thì tùy vào bản lĩnh của các ngươi” Tần quản sự cũng không nhiều lời, nói xong liền bỏ đi
Ba người nhìn
nhau. Người kia chắc hẳn là nhân vật lớn, nhất định chỉ tới sơn trang
trước trận đấu một ngày hoặc nói cách khác, ngày thi đấu là dựa theo
hành trình của nhân vật thần bí kia mà định ra, là vị nghênh đón hắn mà
được vào liệt vào hoạt động hạng nhất. Xem ra thời gian để bọn họ chuẩn
bị có lẽ còn chưa đến một ngày.
“Nhưng mà mấy món vi cá, tổ
yến, nếu không mất mấy ngày chuẩn bị thì không thể nào làm được” Hạ Sơn
có chút buồn rầu. Đứng đầu vòng loại đã làm hắn tự tin rất nhiều cũng
càng khát vọng danh hiệu đệ nhất của vòng chung kết.
“Hiện giờ
đành phải tìm các giáo tập lãnh nguyên liệu nấu, chuẩn bị trước rồi tính tiếp. Nếu vị quý nhân kia không ăn thì chúng ta làm cho công tử ăn” Ngô Bình Cường nói xong quay sang nhìn Lâm Tiểu Trúc” Lâm Tiểu Trúc, ngươi
có thể nói chuyện với công tử, có thể nhắc lại yêu cầu này với công tử
không ?”
Vừa rồi còn khen hắn, bây giờ đã chứng nào tật đó.
Người này, lúc nào cũng thích nấp sau lưng người khác chỉ huy. Ngô Bình
Cường thấy ánh mắt không vui của Lâm Tiểu Trúc, lúc này mới ý thức được
người ở trước mặt mình không phải là Hùng Đại Tráng vội tươi cười nói”
đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy khó nói thì để ta nói vậy”
“Vậy làm phiền ngươi rồi” Lâm Tiểu Trúc thản nhiên đáp lại.
Ngô Bình Cường có chút buồn bực, hắn còn tưởng Lâm Tiểu Trúc sẽ khách
khí với hắn vài câu nào ngờ nàng cũng không vòng vo mà ném trả lại cho
hắn. Coi như lần này hắn lỗ vốn rồi, nhưng cũng tại hắn mở miệng đề cập
trước, bụng làm thì dạ chịu thôi.
Tô Tiểu Thư ngủ một giấc dậy liền khôi phục bộ dáng như
bình thường, vẫn nói chuyện cùng Lâm Tiểu Trúc và Chu Ngọc Xuân, chỉ là
không ở bên cạnh Hạ Sơn nữa, tính tình cũng trầm mặc hơn.
Người khác nhìn không ra, nhưng Lâm Tiểu Trúc cảm nhận được rất rõ, Tô Tiểu Thư đang xa cách nàng.
Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi nặng nề rồi tập trung toàn bộ tinh thần
và sức lực cho cuộc thi sắp tới, không vì lảng tránh Hạ Sơn mà không đi
phòng bếp cũng không chủ động nói chuyện với Tô Tiểu Thư. Chuyện nên nói đã nói rồi, Tô Tiểu Thư muốn giận chó đánh mèo, chủ động cắt dứt tình
nghĩa, nàng cũng không có gì để nói cũng không luyến tiếc.
Hết thảy tùy duyên.
Thể theo yêu cầu của ba người, Viên Thiên Dã đã cho Tần quản sự phát
cho bọn họ những nguyên liệu nấu ăn trân quý như tổ yến, vi cá, cá muối, hải sâm. . . nhưng số lượng cũng không nhiều lắm, chỉ đủ ba người làm
thức ăn. Ba người hiểu được những nguyên liệu trân quý này không thể
lãng phí.
Trấn đấu trước chỉ là chuyện trong nhà, lần này mới
là thi đấu thật sự. Cho nên Lâm Tiểu Trúc tập trung toàn bộ tinh thần,
sắp xếp lại những gì lão gia tử và ba vị giáo tập đã dạy mình, định ra
phương án tốt nhất, sau đó đem nguyên liệu nấu ăn trân quý bắt đầu đi
ngâm chế.
Vị khác thần bí kia, đúng hẹn đã đến sơn trang vào chiều ngày thứ năm
Chiều hôm đó, Viên Thiên Dã cũng không cho gọi ba người, chỉ có Tần
quản sự đến thông báo, nói với bọn họ khách nhân thân thể không khỏe,
trận đấu phải chờ hắn hết bệnh mới tiến hành được.
Ngô Bình
Cường nghe vậy thì nhíu mày, nhìn Lâm Tiểu Trúc và Hạ Sơn, thấy cả hai
người vẫn không có động tĩnh gì mà Tần quản sự lại chuẩn bị rời đi, nhịn không được tiến lên hỏi” không biết Tần quản sự có biết khách nhân bị
bệnh gì không ?”