Biết Vị Ký
Chương 132 : Cảnh tỉnh
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Bởi vậy, mặc kệ ánh mắt của các vị giáo tập và Hạ Sơn, nàng vẫn tiếp
tục nói” vậy Tiểu Trúc xin hỏi quý nhân, khi đứa nhỏ của ngài bị bệnh,
tâm trạng ngài thế nào ?”
“Hài tử của ta bị bệnh ?” Viên Tri Bách nghe vậy thì chấn động, thì thào lặp lại, chuyển tầm mắt sang chỗ Viên Thiên Dã.
Đứa nhỏ mà hắn yêu thương nhất, kiêu ngạo nhất uống phải chén canh bị
hạ độc trong gia yến vào đêm giao thừa, khi về tới nhà toàn thân cương
cứng, cảm giác đau đến tận tâm can, cảm giác thống khổ và hối hận, biết
rõ kẻ thù là ai lại không thể báo thù cho con đến giờ vẫn in sâu vào
lòng hắn, làm sao hắn không hiểu được, làm sao hắn không nhớ rõ loại tư
vị này ?
Nhìn phụ thân hô hấp dồn dập, sắc mặt trở nên tái
nhợt, môi run nhè nhẹ, ánh mắt lộ ra thống khổ nói không nên lời, Viên
Thiên Dã biết phụ thân nhớ lại chuyện không vui, vội đứng dậy, lấy trong lòng Viên Tri Bách ra một lọ thuốc, lấy hai viên bỏ vào miệng hắn rồi
nhận ly nước từ tay Viên Toàn để cho hắn uống thuốc, lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Lâm Tiểu Trúc ở bên ngoài không thấy rõ tình
hình, tiếp tục nói” Tiểu Trúc nghĩ, quý nhân nhất định sẽ rất khó chịu,
rất thống khổ, chỉ hận không thể đem tất cả bệnh tật chuyển sang người
mình phải không ?”
“Tiểu Trúc, đừng nói nữa.” Viên Thiên Dã
thấy phụ thân nằm trên tháp, tình hình không chuyển biến tốt, ngược lại
hô hấp còn dồn dập hơn liền quát to một tiếng
Lâm Tiểu Trúc
sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy Du giáo tập và Mã giáo tập đều đã đứng
lên, nhìn chằm chằm bên trong bức rèm, vẻ mặt lo lắng. Nghe Viên Thiên
Dã quát lên liền xoay người xua tay với nàng, cũng biết tình hình bên
trong khác thường. Vị quý nhân kia nghe nàng hỏi vậy, có lẽ là xúc động
tâm tư nên thân thể bỗng nhiên không khỏe. Nếu không hai vị giáo tập đã
Hướng ra bên ngoài, lạnh lùng hỏi” Lâm Tiểu Trúc, ngươi có biết sai chưa ?”
Trước khi nói, Lâm Tiểu Trúc cũng đã nghĩ tới tình huống xấu nhất, cho
nên lúc bắt đầu nàng đã có chuẩn bị, vì vậy khi nghe bị phạt hai mươi
đại bản, nàng cũng không thấy kinh hoàng. Nàng tin rằng người thi hành
hình phạt cũng sẽ theo ý Viên Thiên Dã mà giơ cao đánh khẽ, hai mươi đại bản sẽ không gây ra thương tổn quá lớn, nàng tuyệt đối sẽ không mất
mạng.
Bây giờ nghe Viên Tri Bách nói vậy, biết hắn đã mềm lòng
chẳng qua không tiện sửa lời trước mặt người khác nên muốn tìm một bậc
thang để leo xuống. Nàng lập tức phối hợp, khom người nói” quý nhân bớt
giận, Tiểu Trúc sai rồi. Tiểu Trúc không nên phạm quy củ, nói chuyện qua giới hạn, thỉnh quý nhân nể tình Tiểu Trúc vì lo lắng cho sức khỏe của
ngài, liều mình khuyên nhủ mà tha cho Tiểu Trúc lần này”
Viên
Tri Bách vốn không thực sự tức giận, nghe vậy lại cảm thấy vừa bực mình
vừa buồn cười. Nha đầu này, lá gan lớn không phải bình thường, dù nhận
sai cầu xin tha thứ cũng không quên khoe thành tích của mình,còn nói là
liều mình khuyên nhủ nhưng vẫn cố nén cười” theo lời ngươi nói, bản lão
gia chẳng những không nên phạt ngươi mà còn phải khen ngươi đúng không
?”
“Tiểu Trúc không dám. Có điều công đạo quý tại lòng người,
có phạt thì có thưởng, Tiểu Trúc tin quý nhân có quyết định của mình”
Lâm Tiểu Trúc đáp.
“Hừ, hoa ngôn xảo ngữ. Ta hỏi ngươi, ngươi
nói nhiều đạo lý như vậy chẳng qua là khuyên ta đừng ăn thịt nữa thôi.
Vậy trên bàn kia là cái gì ? chẳng phải là thịt nướng với tương vịt sao ? ngươi một mặt thì khuyên ta vì sức khỏe mà không nên ăn thịt, mặt khác
lại làm thịt đưa lên. Ngôn hành không đồng nhất, ăn nói bừa bãi như vậy
có phải vì muốn đạt được đệ nhất danh ? nếu hôm nay ngươi không nói rõ
ràng, đừng nói là đệ nhất danh, mà hai mươi đại bản cũng không trốn được đâu”