Biết Vị Ký

Chương 137 : Chỗ ở

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


“Ân.” Viên Thiên Dã đã khôi phục bộ dáng thản nhiên như trước, hừ một tiếng, mặ chẳng có nụ cười đi thẳng vào trong.



Ánh mắt của nữ tử kia vẫn dán lên người Viên Thiên Dã, không hề nhìn

thấy Lâm Tiểu Trúc đứng sau Viên Thập, vẻ mặt tươi cười nhìn theo hướng

Viên Thiên Dã rời đi, còn ân cần hỏi han.



Viên Thiên Dã đi được hai bước, không nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau liền dừng lại,

xoay người nhìn Lâm Tiểu Trúc. Vị nữ tử kia theo ánh mắt của hắn mới

phát hiện ngoại trừ Viên Thập còn có một cô nương thanh lệ, tươi cười

trên mặt lập tức cứng lại, ngẩng đầu, dùng mắt nhìn Viên Thiên Dã như

hỏi



Viên Thiên Dã không để ý tới nàng, nhìn Lâm Tiểu Trúc giúp Viên Thập dỡ hành lý mới yên tâm xoay người đi vào



Mái ngói lưu ly, ảnh bích ở giữa chạm rỗng điêu khắc hình sóng nước,

mây mờ lượn lờ đỉnh núi, một chiếc thuyền nhỏ bé thoáng hiện trong vân

sơn vụ hải. Ảnh bích này dường như thường xuyên được người lau chùi nên

không dính một hạt bụi. Bên dưới ảnh bích là mấy bồn hoa tươi tốt, cây

cối bao quanh làm cho ảnh bích càng thêm siêu phàm thoát tục.



Đi qua ảnh bích là một cái sân không có gì đặc biệt lắm, hành lang bằng

gỗ sơn màu đỏ sậm, đem ba mặt đông, tây, bắc nối liền một chỗ. Một dòng

suối nhỏ từ tiền viện chảy xuyên qua, đổ vào một cái ao bên cạnh sân.

Trong ao có mấy chục đóa hoa sen đang nở rộ, hương thơm phiêu lãng trong không khí, như có như không.



Lâm Tiểu Trúc đi theo Viên Thập, đi qua viện chính, qua kim thủy kiều, lại qua hai dãy phòng, vẫn còn tiếp tục đi.



Nữ tử vẫn đi theo Viên Thiên Dã thấy Lâm Tiểu Trúc cũng đi vào viện, mà Viên Thiên Dã cũng không bảo cho nàng lui xuống, nhịn không được mà lên tiếng” công tử, người tính đem cô nương đi cùng Viên Thập an bài ở sân

nào?”



Viên Thiên Dã vẫn không dừng bước, đi vào chính sảnh của

sân thứ ba mới ngồi xuống, nói với trung niên mập mạp” Lâm Tiểu Trúc là

đầu bếp chuyên dụng của ta. Ta nhớ bên cạnh viện này có một tiểu viện,

để nàng ở đó đi” lại chỉ vào trung niên mập mạp mà nói với Lâm Tiểu

Trúc” đây là Trương quản gia, sau này ngươi có chuyện gì, cần nguyên

liệu thức ăn hay thiếu cái gì thì có thể tìm hắn”



“Dạ”



Trương quản gia khom người đáp lại Viên Thiên Dã, sau đó xoay người vẫy tay một bà tử ở gần đó” Ngô ma ma, ngươi đưa Lâm Tiểu Trúc tới tiểu

viện đi”


“Không có gì” tiểu cô nương cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, hai má tròn tròn, hồng nhuận đáng yêu



“Nàng là Tảo Tuyết” Ngô ma ma giới thiệu” ngươi sắp xếp đồ đạc đi. Công tử vừa về, có nhiều việc cần thu xếp, chúng ta trở về đây”



“Cảm ơn Ngô ma ma, cảm ơn Tảo Tuyết” Lâm Tiểu Trúc tiễn các nàng ra

ngoài, múc một ít nước rải trên sân để giảm nóng sau đó mới đi vào

phòng, thấy vật dụng mang tới đều là đồ mới, chăn mền còn tỏa mùi nắng,

hiển nhiên là mới được phơi nắng không bao lâu. Nàng vừa lòng sắ xếp vật dụng, trải chiếu, xếp mền, nhìn căn phòng vì có người ở mà trở nên có

sinh khí, cực kỳ hài lòng.



Sắp xếp xong, mặt trời cũng gần lặn, Lâm Tiểu Trúc cầm lấy bọc hành lý, cảm thấy may mắn vì lúc mình rời sơn trang là đang lúc chuẩn bị tắm rửa nên thuận tiện mang theo quần áo bên người. Nếu không, dưới trời nắng nóng này mà hai, ba ngày không tắm rửa lại lặn lội được xa, người nàng đã bay mùi giấm a.



“Tiểu Trúc cô nương.” Ngoài cửa vang lên thanh âm của Tảo Tuyết.



“Tảo Tuyết, vào đi.” Lâm Tiểu Trúc đi ra ngoài đón.



Tảo Tuyết vừa vào, đưa một gánh nặng cho Lâm Tiểu Trúc” Ngô ma ma nói

dáng người của ngươi cũng Thính Vũ không khác lắm, đồ này là quần áo mùa hè dành cho nàng, còn chưa phát xuống, chưa có mặc vào, ngươi mặc trước đi, ngày mai lại làm thêm cho ngươi hai bộ”



“Không cần đâu, ta có mang theo quần áo” Lâm Tiểu Trúc vừa nghe là quần áo của người khác

liền không chịu nhận, thấy Tảo Tuyết vẻ mặt khó xử, lại nói” ngươi về

nói lại với Ngô ma ma, nếu là quần áo dành cho Thính Vũ cô nương, ta lấy mặc thì không hay lắm, dù sao ta cũng có quần áo, chờ ngày mai làm xong quần áo khác, ta nhận cũng được”



“Vậy cũng được” Tảo Tuyết do dự một lát rồi cầm bọc xiêm y đi ra ngoài.



Làm nô bộc, không có thời gian nhàn rỗi, chỉ cần được gọi là phải đi.

Cho nên Lâm Tiểu Trúc không dám trì hoãn, cầm lấy quần áo đi tắm rửa.

Nàng vừa cho quần áo vào thay giặt, Tảo Tuyết lại tới” Tiểu Trúc cô

nương, công tử cho gọi ngươi”



“Đến đây.” Lâm Tiểu Trúc chải

đầu, lấy dây buộc tóc buộc mái tóc ẩm ướt thành một cái đuôi ngựa rồi

theo Tảo Tuyết đến chính viện



Viên Thiên Dã cũng đã tắm rửa

xong, trên người mặc trường bào lam sắc, mái tóc buông xõa, đang ngồi

trong sảnh uống trà, liếc mắc thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn còn mặc bộ quần áo

màu xanh khi còn ở sơn trang, nhăn mi nói với Thính Vũ ở bên cạnh” không phải ta đã bảo Ngô ma ma cấp quần áo cho Lâm Tiểu Trúc sao? Chẳng lẽ

trong nhà không có nổi một bộ quần áo?”