Biết Vị Ký
Chương 14 : Giá bát giác
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Lâm Tiểu Trúc hành động đột ngột, cho nên Hạ Sơn dù ngồi bên cạnh nàng lại
không kịp phản ứng, mà thực ra cho dù kịp hắn cũng không có lý do để
ngăn cản. Kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Trúc, liếc mắt nhìn Ngô Bình Cường,
buồn bực đáp “không biết” trong lòng không hiểu vì sao mà mất hứng.
Đám đại hán thấy hai tiểu cô nương xinh đẹp đi về phía chủ tử, dù có chút
kinh ngạc nhưng không đến nỗi không có quy củ như bọn nhỏ, vẫn ngồi im
ăn bánh nhưng lực chú ý lại tập trung chỗ hai người.
Bọn đại hán
gặp hai cái xinh đẹp tiểu cô nương thẳng hướng chủ tử bên kia đi, mặc dù có chút kinh ngạc, đổ không giống bọn nhỏ như vậy không quy củ, vẫn
ngồi ở chỗ kia ăn bánh, nhưng lực chú ý lại ở Lâm Tiểu Trúc hòa Ngô Thái Vân trên người.
Bên này có khác thường, bên kia tất nhiên không
thể không biết. Viên Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Lâm Tiểu Trúc cùng một tiểu nữ tử đi về chỗ hắn, trong mắt hiện lên một tia hứng chí.
Thái độ của Viên Thiên đối với Lâm Tiểu Trúc, lão nhân râu dê Viên Lâm đã
biết rõ, ngay cả liên tinh khí đan cũng đưa cho nàng một viên thì nàng
có thỉnh cầu gì đó chắc sẽ đáp ứng, vì vậy liền múc thêm một chén cháo
nữa. Nam tử hoa phục lại không biết chân tướng, cảm thấy hành vi của Lâm Tiểu Trúc và Ngô Thái Vân không hợp quy củ liền đứng lên ngăn các nàng
lại, trầm giọng “chuyện gì?”
Lâm Tiểu Trúc thấy Viên Thiên vẫn
cầm chén cháo trong tay chứ chưa có ăn thì thở phào một hơi, dừng chân,
cụp mắt nói “vào tháng chín, ở những nơi ẩm thấp trong rừng thưa có một
loại thực vật tên hồi dại sinh trưởng, nhìn rất giống bát giác cực nhưng vật đó có độc, nếu ăn lầm sẽ gây nôn mửa, đi tả, đau đầu, thậm chí có
thể dẫn tới hôn mê, tử vong”
Thanh âm của nàng không lớn nhưng
lọt vào tai mọi người lại như tiếng sấm giữa trời quang, ai nấy đều im
lặng, kinh nghi nhìn Viên Lâm. Đại quản sự Viên Lâm luôn trung tâm với
công tử, rất được trọng dụng, công tử ăn gì đều do hắn thu xếp, chưa
giao tiếp, nếu muốn giấu diếm thực không có khả năng. Khi bán mình, nàng đã bị nhìn thấu, bây giờ sao có thể che giấu được. Nếu còn nói tiếp,
tiểu hồ ly kia nhất định sẽ truy hỏi tiếp, chi bằng nói rõ mọi
chuyện,biểu lộ sự thật tình của mình. Dù sao nàng cũng có một gia gia
xuất sắc, nói năng có trật tự, tư duy sắc bén một chút cũng là bình
thường.
“Vậy ngươi lại đây nhìn xem trong cháo có bỏ hồi dại hay
không?” Viên Thiên cũng coi như phúc hậu, không có ép nàng nàng mà thu
lại khí thế tấn công.
“Dạ” Lâm Tiểu Trúc tiến lên cầm cá vá được
làm đơn giản bằng lá trúc đảo qua đảo lại trong nồi, chốc lát sau đã vớt ra cái gì đó màu mâu, đặt vào lòng bàn tay nhìn nhì, không nói gì mà
đưa cho Viên Thiên.
“Nhất, nhị, tam…” Viên Thiên đếm một hồi, đếm được mười cái, đưa lên miệng cắn thử thì quả nhiên đầu lưỡi có cảm giác hơi tê dại,quay sang hỏi Viên Lâm “hái ở đâu?”
“Hồi công tử, ở
khe núi bên cạnh.” Viên Lâm nghe hỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm, vung
trường bào quỳ xuống, vẻ mặt xấu hổ “tiểu nhân nghĩ gà rừng dù ngon
nhưng nếu có thêm chút gia vị sẽ càng ngon hơn, mà đi vội vàng nên ngoài trừ muối, tiểu nhân không mang theo gia vị gì khác, thấy thứ này ở khe
núi, cứ tưởng là bát giác. Tiểu nhân ngu dốt không biết, suýt chút nữa
đã làm hại công tử, thỉnh công tử trách phạt”
Viên Thiên gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói chuyện nhà “dù vô ý hại người nhưng
lại hành sự lỗ mãng, suýt chút nữa làm hư đại sự, phạt ngươi đi làm hạ
dịch nửa năm, có phục hay không?”
“Tiểu nhân tâm phục khẩu phục.” Viên Lâm dập đầu.
“Lâm Tiểu Trúc.” Viên Thiên quay sang Lâm Tiểu Trúc, “Hôm nay ít nhiều cũng nhờ có ngươi, ngươi muốn được thưởng gì?”