Biết Vị Ký
Chương 154 : Bạt ti chuối tây
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Lâm Tiểu Trúc liếc Tảo Tuyết một cái rồi cười nói với Đường Viễn Nin”
nơi ở của một hạ nhân sao có thể chiêu đãi khách quý. Hay là Đường công
tử đến tiền thính ngồi, nô tỳ sẽ đến đó nói chuyện với ngài. Ngài có
muốn ăn gì không, nô tỳ làm cho ngài?
Đường Viễn Ninh tuy bình
thường thích nói giỡn, lại tùy tiện nhưng cũng rất thận trọng. Vừa nghe
những lời này của Lâm Tiểu Trúc liền biết nàng ở đây cũng không thoải
mái, vui vẻ gì. Hắn nhíu mày nhìn Lâm Tiểu Trúc hồi lâu, gật đầu nói”
được” rồi lại bổ sung” ta thực sự muốn ăn món gì đó do ngươi làm”
Chuối tây và hoa chuối tây vẫn còn trong phòng bếp, lúc này có thể phát huy công dụng rồi. Lâm Tiểu Trúc xoay người khóa cửa rồi đi tới phòng
bếp nhỏ, Đường Viễn Ninh thì theo Tảo Tuyết đến tiền thính uống trà, dọc đường hỏi bóng hỏi gió sự tình trong phủ.
Lâm Tiểu Trúc đi vào phòng bếp nhỏ thấy lão Vương đang ở bên trong, nhìn thấy nàng, hắn
ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lướt qua một cái rồi lại cúi đầu, không biết
đang khuấy loại tương gì ở trong bình
“Tiểu Trúc cô nương, hôm nay công tử không ở trong phủ, giữa trưa không cần làm cơm” Mã bà tử vội nói với Lâm Tiểu Trúc
Lâm Tiểu Trúc gật gật đầu, nói:” Ta biết nhưng Đường công tử đến, Tảo
Tuyết đang hầu hạ hắn ở tiền thính uống trà, nói ta làm món gì đó đưa
đến”
“Là vậy sao?’ Mã bà tử cười cười, vụng trộm liếc lão Vương một cái
Lúc trước lão Vương là đầu bếp hạng nhất ở trong phủ, khách quý đều do
hắn chiêu đãi. Trước kia khi Đường công tử đến, thích nhất là ăn bánh
đậu xanh cho hắn làm nhưng giờ lại chỉ đích danh Lâm Tiểu Trúc, hắn có
sắc mặt tốt mới là lạ
Tuy rằng muốn tranh thủ lòng người nhưng
Lâm Tiểu Trúc cũng không rảnh để ý người không để ý tới mình, thấy lão
Vương bộ dáng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nàng cũng lười nói chuyện,
nhìn nguyên liệu nấu ăn trên đài rồi nhanh chóng làm thịt nai xào nấm
hương, cá dấm chua Tây Hồ, một chén canh tiết vịt chua cay…
Sau đó rửa sạch hoa chuối tây, bỏ vào nước sôi nấu khoảng nửa nén nhang,
sau đó ngâm vào nước lạnh để giảm bớt vị chát rồi dùng lòng trắng trứng
hòa với tinh bột, muối, nước quấy đều. Sau đó cắt chuối tây thành từng
Lâm Tiểu
Trúc cũng không biết món ăn bình thường này lại làm nam nhân trước mắt
nảy sinh tâm tư như vậy, nàng kinh ngạc nhướng mi hỏi” ăn không ngon
sao?”
Đường Viễn Ninh không đáp, lại gắp một miếng cho vào miệng
Lâm Tiểu Trúc thấy thế, yên lòng, mỉm cười. không phải là không thích mà là rất thích nha
“Tiểu Trúc, ngươi cũng ăn đi.” Đường Viễn Ninh ăn đến miếng thức hai,
đột nhiên muốn chia sẻ với người khác cảm giác của mình, nên mới bảo
nàng cùng ăn
Trên đường đi,Lâm tiểu Trúc thừa dịp không có ai
cũng đã ăn vụng một miếng, lúc này có cơ hội ăn một cách quang minh
chính đại, nàng do dự một lát rồi cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng” ăn cái này phải nhân lúc nóng, nếu không để cứng lại thì hương vị sẽ không ngon nữa”
“Ngươi cũng thích ăn?” Đường Viễn Ninh hai mắt sáng lên .
“Đương nhiên, món này cũng có thể dùng khoai lang, táo…cũng làm được
nhưng ta vẫn thích chuối tây nhất. Cảm giác mềm mại hợp với lớp vỏ bọc
đường ngọt ngào bên ngoài. Tuyệt” Lâm Tiểu Trúc nheo mắt nói
“Ngươi có cảm giác hương vị này…”Đường Viễn Ninh nghe vậy, nhất thời có
cảm giác như tìm được tri âm, hoa chân múa tay diễn tả lại cảm thụ của
mình
“Đúng, đúng, đúng, chính là loại cảm giác này. Hương vị
này ta rất thích, lâu rồi chưa ăn đã bắt đầu thấy nhớ, nhịn không được
đang muốn làm cho mình ăn” Lâm Tiểu Trúc kêu lên. Nhìn bộ dáng của Đường Viễn Ninh giống như nhất kiến chung tình không bằng ,ánh mắt say mê như thế, chỉ cần hắn thích ăn, hắn muốn ăn vậy thì nàng phát tài rồi.
Viên Thiên Dã vừa vào cửa đã thấy được tình cảnh nhu vậy. Lâm Tiểu Trúc một thân xiêm y xanh nhạt như một nụ hoa đang chờ nở, hai má hồng hồng, hai má tỏa sáng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi mở mở đóng đóng, đang tươi
cười nói gì đó với Đường Viễn Ninh. Mà trong mắt Đường Viễn Ninh lại lóe ra ánh sáng si mê chưa từng có, yên lặng nhìn Lâm Tiểu Trúc, vẻ mặt say mê.
“Đang nói gì mà cao hứng vậy?’ hắn đứng ở cửa hồi lâu,
thấy hai người kia vẫn không hề nhìn thấy mình, cố gắng đè nén cảm giác
ghen tỵ trong lòng, lên tiếng.