Biết Vị Ký

Chương 159 : Gặp lại sư phụ

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Tuy đông khách nhưng nhà bếp làm rất nhanh tay, chẳng mấy chốc thức ăn đã được mang lên, dưới yêu cầu của Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc và Viên Thập đều ngồi xuống cùng ăn.



Kim Diệp có thể trở thành cửa hiệu lâu đời cũng có bản lĩnh riêng. Các món ăn đều được chế biến tinh tế, hương vị thơm ngon. Lâm Tiểu Trúc cũng không câu nệ, mỗi thứ đều ăn một chút, hồi lâu mới thỏa mãn buông đũa, cầm ly trà lên uống một ngụm.



Viên Thiên Dã thấy nàng giống như mèo con đã được ăn uống no đủ, thỏa mãn híp mắt nằm phơi nắng, muốn đáng yêu bao nhiêu thì đáng yêu bấy nhiêu, không nhịn được liền nói” nếu ngươi thích, lần sau lại mang ngươi tới ăn”



Lâm Tiểu Trúc ngước mắt nhìn hắn tươi cười” cảm ơn công tử” mặt mày thỏa mãn.



Cái nàng muốn cũng không phải đợi khi hắn rảnh hay tâm tình tốt, đưa nàng đi thưởng thứ mỹ thực như là một sự ban ơn. Nàng muốn tự do, cố gắng kiếm tiền, có tiền rồi thì muốn đi đâu, ăn gì, thích gì làm đó, không phải lo lắng.



Điều này có lẽ Viên Thiên Dã vĩnh viễn không biết cũng có thể không phải hắn không hiểu mà luyến tiếc để nàng rời đi, cho nên cố tình không hiểu. Nếu đã vậy thì nàng phải làm cho hắn biết.



Như vậy, nàng liền có nghĩa vụ làm cho hắn biết.



“Công tử.” Lâm Tiểu Trúc đặt ly trà xuống, nhìn Viên Thiên Dã nói” ngươi phải nuôi nhiều người như vậy chắc là chi tiêu rất lớn phải không ? ta có một cách kinh doanh muốn cùng ngài hợp tác, không biết công tử có hứng thú hay không ?”



Thấy nàng biểu tình nghiêm túc, Viên Thiên Dã cũng phục hồi tinh thần” kinh doanh ? hợp tác ?” sau đó hứng thú nhìn nàng nói” ngươi nói xem cách thức thế nào ?”



“Vừa rồi đi dạo một vòng, lại thưởng thức đồ ăn ở đây, ta cảm thấy có thể làm ra vài món mà người ở đây chưa từng nếm qua. Nếu ngươi bỏ vốn mở một tửu lâu, ta sẽ dựa vào khẩu vị của mọi người mà nghiên cứu, chế biến món ăn mới, hơn nữa còn quản lý tửu lâu này, lợi nhuận chia bảy ba, ngài bảy, ta ba, ngài cảm thấy thế nào ?”



Viên Thiên Dã chăm chú nhìn Lâm Tiểu Trúc, không lên tiếng.



Ngồi ngang hàng đối diện hắn, toàn thân toát ra phong thái tự tin, còn dám cùng hắn bàn chuyện hợp tác kinh doanh, hắn chưa từng thấy một Lâm Tiểu Trúc như vậy. Trong ấn tượng của Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương thông minh, sáng ý mà thôi. Nàng thông minh, khi nói chuyện cũng có kiến giải làm cho hắn có cảm giác mới mẻ, làm cho hắn có chút bội phục lại có chút động tâm nhưng hắn chưa từng xem nàng như một người ngang hàng hay một địch nhân. Bởi trong ý thức của hắn, nàng đọc không nhiều sách cũng không có nhiều kinh nghiệm cuộc sống, hơn nữa đối thủ của nàng trong sơn trang cũng rất nhỏ yếu, thủ đoạn lại mang tính trẻ con. Nàng thông minh nhưng kiến thức và năng lực của nàng hoàn toàn không đủ khả năng ngang hàng với hắn.
Sắc mặt Viên Thiên Dã có chút mất tự nhiên, gõ vào bình phong nói” Ngũ Nương, mang Lâm Tiểu Trúc đi mao xí”



Lập tức có một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi đi vào nói với Lâm Tiểu Trúc” mời cô nương đi theo ta”



Viên Thiên Dã xuất môn không biết dẫn theo bao nhiêu người, Lâm Tiểu Trúc vừa cảm thán vừa theo Ngũ Nương xuống lầu, đi ra phía sau.



Ngũ Nương dường như rất quen thuộc với nơi này, dẫn Lâm Tiểu Trúc đến một gian phòng nhỏ ở phía sau rồi nói” được rồi, cô nương vào đi”



“Cảm ơn Ngũ Nương” thủ hạ của Viên Thiên Dã làm việc, Lâm Tiểu Trúc rất an tâm. Nếu mang nàng đến đây, vậy đã sớm biết nơi này là chỗ nào. Ai ngờ, Lâm Tiểu Trúc vừa đóng cửa phòng lại, còn chưa kịp nhìn chung quanh, miệng đã bị người ta bịt kín.



Gì đây ? bắt cóc sao ? dùng nàng để uy hiếp Viên Thiên Dã hay do nàng tình cờ phá hỏng chuyển tốt của người ta, bị người ta giết người diệt khẩu ?



Trăm ngàn ý niệm xoay chuyển trong đầu Lâm Tiểu Trúc, thân thể cũng giãy dụa, muốn gây tiếng động đế cho Ngũ Nương chú ý. Nhưng cánh tay người phía sau lại như một cái kìm sắt, giam cầm không cho nàng nhúc nhích, khăn tay bịt miệng lại phát ra mùi hương kỳ quái, làm cho nàng đầu choáng váng, thân thể mềm nhũn rồi mất đi tri giác.



“Tỉnh, tỉnh” Lâm Tiểu Trúc vừa tỉnh lại đã nghe câu này” ta nói Lâm Nương nha, ngươi dùng mê dược cũng quá tay rồi, ta đã cho nàng ngửi giải dược ba lần mới tỉnh lại”



“Ai, ngươi đừng thấy nha đầu này không có công phu mà lầm, ý chí của nàng người bình thường không thể so bằng. Ta mà không thêm nhiều mê dược, nàng thế nào cũng gây náo loạn ầm ỹ cho mà xem »thanh âm nữ nhân trả lời, ngừng một chút lại bổ sung” gia, không hổ là đệ tử của ngài nha, quả là có chỗ hơn người”



“Còn phải nói, đồ đệ của ta sao có thể kém chứ ?” thanh âm quen thuộc đầy đắc ý vang lên sao nàng còn chưa tỉnh lại ? mau lấy khăn ướt lau cho nàng đi, nếu còn trì hoãn, ta sợ Viên tiểu tử kia sẽ quật sâu ba tấc đất của tửu lâu kia mà tìm người, nháo cho Yến thành long trời lở đất a”



Thanh âm vừa dứt, một chiếc khăn ướt lạnh lẽo đã áp lên mặt Lâm Tiểu Trúc, nàng vừa rồi còn hơi choáng váng đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt quen thuộc giống y như gia gia kiếp trước của nàng. Mũi đột nhiên thấy chua xót, nghẹn ngào hô” sư phụ”