Biết Vị Ký
Chương 164 : Cò kè mặc cả
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Thực ra Viên Thiên Dã sao không loạn, hắn rót cho mình ly trà chính là muốn bình tĩnh lại, từ từ suy nghĩ xem ý tứ của lão gia tử đối với Lâm Tiểu Trúc là như thế nào.
Lão gia tử lúc trước không nói thân phận của mình với Lâm Tiểu Trúc, lần này đến Bắc Yến lại cố ý bắt nàng đi, lại nói thân phận của mình với nàng, còn bảo nàng đem tình huống nói ra, còn nhiệt tình giúp hắn. Dụng ý là gì ? muốn mình hảo hảo chiếu cố Lâm Tiểu Trúc hay là thỏa mãn yêu cầu của nàng ?
Nghĩ đến yêu cầu của Lâm Tiểu Trúc là được tự do, trong lòng Viên Thiên Dã lại rối bời. Hắn cảm thấy nếu hắn buông tay, nàng sẽ như diều đứt dây, bay đi mãi, không quay về bên hắn nữa.
“Lão gia tử. . . còn nói gì nữa không ?” hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp, nếu tiếp theo Lâm Tiểu Trúc đưa ra yêu cầu rời đi, hắn nên làm gì bây giờ ?
Lâm Tiểu Trúc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói:” Không nói cái gì nữa.” nhìn ánh mắt của Viên Thiên Dã, nàng biết tự do ở trong tay rồi, chỉ cần nàng mở miệng là ngay lập tức có thể dọn đồ rời đi nhưng nàng không thể làm như vậy.
Ngoại trừ không muốn làm tổn hại hình tượng của lão gia tử, lúc này không phải là thời cơ tốt để rời khỏi Viên Thiên Dã. Trải qua chuyện sáng nay, cả kinh thành đều biết nàng là nữ đầu bếp của Viên Thiên Dã, hơn nữa nếu lòng điều tra sẽ biết nàng là người được Viên Thiên Dã cực kỳ coi trọng. Một khi nàng rời khỏi sự che chở của hắn, có thể sẽ bị người khác bắt để uy hiếp Viên Thiên Dã, như vậy nàng chẳng có lợi gì.
Hơn nữa một lời quân tử đáng giá ngàn vàng. Viên Thiên Dã đưa nàng ra khỏi thâm sơn, cho nàng học trù nghệ, cho nàng ba năm yên ổn và vui vẻ. Kiếm năm ngàn lượng bạc rồi báo đáp ân tình, cố hết sức giúp hắn đạt thành tâm nguyện đoạt vị là những gì nàng đã nói, nàng không thể không giữ lời
“Công tử, nếu không có chuyện gì, ta đi về trước” vì để trấn an Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc lại cười cười bổ sung” hôm nay gặp chuyện như vậy là ta mệt muốn chết luôn, trở về phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút, sau đó viết kế hoạch mở tiệm, còn có hạt tiêu cũng phải trồng nữa”
Viên Thiên Dã hai mắt bừng sang, đưa mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, tươi cười khó nhịn được, giọng điệu cũng thoải mái hơn” được, ngươi nghỉ ngơi đi. Hôm nay nếu không có chuyện của ngươi, chúng ta cũng không bắt được nhược điểm của Hà Văn Thanh, xem như ngươi lập được công lớn. Chờ ngươi nghỉ ngơi xong, chúng ta sẽ thương lượng chuyện mở tiệm, ta cũng sẽ thưởng cho ngươi năm mươi lượng bạc”
“Tốt, sao lại không tốt ? còn rất tốt nữa là. Nếu không biết ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi trước kia đã từng buôn bán qua ah” Viên Thiên Dã vội vàng giải thích.
“Chẳng phải ông nội ta trước kia từng buôn bán sao ?” Lâm Tiểu Trúc phản bác.
Viên Thiên Dã bật cười” đúng, đúng, ta quên”
“vậy tiêm kia có thể mở không ?” Lâm Tiểu Trúc thiết tha nhìn Viên Thiên Dã.
“Đương nhiên có thể nhưng phải chậm vài ngày, đợi chuyện của Hà Văn Thanh lắng dịu đã”
“Dạ” chỉ cần Viên Thiên Dã đồng ý, vậy thì không thành vấn đề, thêm vài ngày thì nàng có thêm thời gian để nghiên cứu mấy món điểm tâm thôi” nhưng mà công tử, chuyện ăn chia. . .”
Nhìn Lâm Tiểu Trúc chớp mắt đầy hi vọng nhìn mình, giống như con chó nhỏ đang khát vọng được chủ nhân trấn án, Viên Thiên Dã nhịn không được muốn trêu chọc nàng, cố ý trầm ngâm một lát, nhíu mày nói” ba bảy hả, không ổn. Ngươi xem, ngươi là nữ đầu bếp trong phủ ta, còn được phát tiền tiêu vặt hàng tháng nữa. Cái này có vẻ như chính sự không làm lại đi mở tiệm, nói thế nào cũng coi như không làm việc đàng hoàng. Ta thấy, hai – tám đi. Ngươi hai, ta tám, thấy sao ?”
Chỉ cần có thể mở tiệm, hai phần Lâm Tiểu Trúc cũng hài lòng nhưng đã là mua bán thì nàng cũng phải cò kè trả giá một hồi, như vậy mới xem như là đủ tư cách của một người làm ăn a.