Biết Vị Ký
Chương 204 : Theo ta về nhà
Ngày đăng: 09:34 18/04/20
Mấy ngày nay Lâm Tiểu Trúc say mê nghiên cứu kỳ nghệ, ban ngày cùng Thẩm Tử Dực đánh cờ, buổi tối tự mình xem sách, nghiên cứu thêm. Nàng vốn là người thông minh, chăm chỉ đọc sách lại được Thẩm Tử Dực giảng dạy cặn kẽ nên chỉ mấy ngày ngắn ngủi nàng đã có thể đánh thắng cao thủ kỳ nghệ như Thẩm Tử Dực, đương nhiên là cao hứng vô cùng. Vì vậy nàng không chú ý tới sự khác thường trong mắt Thẩm Tử Dực, sắp lại bàn cờ, mỉm cười nói” đánh ván nữa”
Thẩm Tử Dực nhãn châu chuyển động, nháy mắt mấy cái nói” thì ra ngươi kỳ nghệ không tinh, nếu đánh cược thì thành ra ta chiếm tiện nghi của ngươi, bân giờ ngươi đã có thể đánh bại ta, chúng ta có cần đánh cược không?”
“Ta một nghèo hai trắng”
“Đương nhiên không dùng tiền làm phần thưởng, Lâm cô nương trù nghệ cao siêu nhưng chưa có cơ hội ăn món do ngươi làm. Hay là vầy đi, nếu ngươi thua, ngươi nấu món gì đó cho ta ăn, nếu ta thu, ta tặng cho ngươi mấy cuốn sách dạy đánh cờ này”
“Thật sự?” Lâm Tiểu Trúc nhãn tình sáng lên. Nàng đang tiếc nuối nếu rời khỏi Thẩm viên thì sẽ không được đọc mấy cuốn sách này nữa, bây giờ Thẩm Tử Dực lấy nó làm vật đánh cược, đúng là cơ hội tốt. Tuy tỷ lệ nàng thắng cuộc không lớn nhưng nàng cũng không sợ thua, mấy ngày nay không nấu ăn, nàng cũng có chút ngứa ngáy. Thẩm Tử Dực chiếu cố cho nàng như vậy, nói là có ơn cứu mạng cũng không quá, mấy ngày nay cũng chiêu đãi rất tốt, làm một bàn đồ ăn cảm ơn hắn cũng nên. Chẳng qua mấy ngày nay hắn không lên tiếng, nàng cũng khó mở lời. Dù sao người ta cũng có ngự trù, vẫn làm thức ăn khẩu vị Nam Việt quốc, tay nghề của nàng nhất định sẽ không được để mắt tới. Bây giờ là cơ hội tốt, lại có thể thể hiện tâm ý.
“Đương nhiên, nhưng ngươi muốn sách sạy đánh cờ đánh thắng ta rồi mới tính đi” Thẩm Tử Dực hưng trí bừng bừng cầm lấy quân cờ.
Quân trắng đi trước. Lâm Tiểu Trúc cầm một quân trắng đặt xuống bàn cờ. Thẩm Tử Dực không chút lưỡng lự dùng quân đen chặn thế công của quân trắng.
Lâm Tiểu Trúc không để ý, lại đặt tiếp một quân cờ.
Chưa đến một khắc, cả ba mươi quân cờ đều tập trung ở góc trái bàn cờ, quân đen của Thẩm Tử Dực chiếm cứ một góc, một số khác chia quân trắng của Lâm Tiểu Trúc ra làm hai, một nhóm chia làm hai nhóm, xông xáo chém giết, liều chết dây dưa.
Mới đầu Lâm Tiểu Trúc cảm thấy thoải mái nhưng bắt đầu ngưng trọng lại, đã đi hết năm mươi quân cờ, bàn cờ cũng kín mít, thế cục khẩn trương hẳn, quân cờ tranh nhau sống chết. Nàng hiện tại gặp phải tình thế khó khăn, nàng cần phải tìm đường sống nhưng quân đen bám riết không buông, binh lục lại bị phân tán, vô cùng khó xử.
“Nga.” Thẩm Tử Dực quay đầu, nhìn thấy Viên Thiên Dã đến, vội đứng lên cười nói” ngượng ngùng, mê chơi cờ nên không đón tiếp từ xa, thất lễ, thất lễ”
“Công tử.” Lâm Tiểu Trúc cũng vội vàng đứng dậy chào.
Nhìn thấy hai người đứng cùng một chỗ, cao thấp mập ốm hài hòa, cùng là khuôn mặt tươi cười, cùng một hành động, giống như là vợ chồng nhiều năm, hành động ăn ý, Viên Thiên Dã cảm thấy trong lòng chua sót và chua sót, không nói gì, chỉ cứng ngắc cười.
“Đến, Viên thần y, chúng ta qua bên kia ngồi” Thẩm Tử Dực đưa Viên Thiên Dã đến bên bàn.
“Không cần” Viên Thiên Dã hít một hơi thật sâu, đi đến bên cạnh Lâm Tiểu Trúc, vươn tay như muốn tuyên bố quyền sở hữu, cầm chặt tay nàng” ta tới đón nàng trở về” . Bốn chữ này đặc biệt nhấn mạnh.
“Ngươi. . .” Thẩm Tử Dực mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hai bàn tay một lớn, một nhỏ.
Viên Thiên Dã là người luyện võ nên bàn tay to hơi chai lại hữu lực mà ấm áp, bị hắn nắm chặt, tâm của Lâm Tiểu Trúc đột nhiên đập nhanh, có chút bối rối. Nàng rút tay lại, vội vàng xoay người sang chỗ khác, tìm cách che lấp” công tử, ta rót ly trà cho ngươi”
Thẩm Tử Dực không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy vừa rồi tâm tình bỗng nhiên âm trầm như rơi vào đêm đen, mà khi Lâm Tiểu Trúc vừa rút tay, hắn đã cảm thấy tràn ngập ánh sáng, tâm tình cũng tốt hơn, cười nói” đúng vậy, vào cửa thì là khách, uống ly trà rồi đi cũng không muộn”
Nàng rút tay ra, nàng rút tay rồi. Lúc này tâm của Viên Thiên Dã như bị ai khoét mất một khối lớn, trở nên trống rỗng, gió bên ngoài thổi vào làm cho hắn lạnh thấu tâm can. Hắn nhắm mắt, nói từng tiếng” Tiểu Trúc, theo ta về nhà”