Biết Vị Ký

Chương 23 : Công tử gọi ngươi

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


“Thật vậy chăng? Công tử bộ dạng thế nào?”



Mọi người càng thêm hưng phấn, vừa đi vừa hỏi chuyện với Ngô Thái Vân.



Ngô Thái Vân vụng trộm nhìn Lâm Tiểu Trúc, thấy nàng vẫn ung dung đi ở phía sau, còn nhìn ngó bức tường liền yên tâm đắc ý miêu tả bộ dáng của Viên Thiên Dã, làm cho ai nấy đều ngưỡng mộ.



Lâm Tiểu Trúc khéo miệng vểnh lên.



Cuộc sống nếu cứ tiếp tục như vậy thì tốt biết bao. Kiếp trước, dù là thời

trung học hay đại học cũng hay cùng bạn học đấu võ mồm, đến khi tốt

nghiệp, nhớ lại mới thấy hoài niệm khoảng thời gian đó. Cho nên dù Lý

Linh Nhi khiêu khích, Ngô Thái Vân ghen tỵ, nàng cũng chỉ xem như là gia vị để cuộc sống càng thêm lý thú mà thôi.



Có điều những ngày như vậy có thể kéo dài được bao lâu? Mua các nàng, lại dạy công phu, dạy

viết chữ, dạy quy củ…Viên Thiên Dã thực sự để các nàng làm nha hoàn bình thường sao?



Mọi người theo Mai quản sự đi vào một đại viện, nhìn thấy bên trong đã có bốn, năm mươi hai nhi xếp hàng đứng chờ



Lâm Tiểu Trúc liếc mắt liền nhìn thấy Hạ Sơn, hắn cao nổi bậ nhất trong đám nam hài, mặc một bộ quần áo bằng vải bông màu lam ngắn, trên đầu buộc

dây tóc đồng màu. Đúng là người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân, ăn mặc

sạch sẽ như vậy làm cho gương mặt thanh tú của hắn càng hiện ra vẻ tuấn

lãng.



Nghe tiếng bước chân, nhóm nam hài đều quay đầu nhìn chung

quanh. Hạ Sơn cũng đã sớm nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc, cao thấp đánh giá

nàng một chút, trên mặt lộ ra ý cười.



Ha, hoàn cảnh tạo nên người nha. Chỉ mớ thay đổi một chút, Hạ Sơn đã nở nụ cười. Tâm tình của Lâm

Tiểu Trúc liền tốt lên, tươi cười ngọt ngào với hắn. Hạ Sơn liền kích

động quay đầu đi, làn da ngăm đen còn hơi ửng đỏ mà tiểu nam sinh đứng

bên cạnh hắn thì gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt ngây ngốc. Lâm

Tiểu Trúc thật muốn cắn đầu lưỡi, nhanh chóng thu hồi tươi cười. Tiểu

nam sinh không thể tùy ý đùa giỡn được, A Di Đà Phật.



“Yên lặng!

Không được nhìn ngó lung tung” phía trước vang lên thanh âm khiển trách
Trở lại sân, mọi

người vẫn đang kích động không thôi. Đề tài bàn luận nhiều nhất chính là công tử anh tuấn, uy vũ vì thế Ngô Thái Vân từng được tiếp xúc gần gũi

với thần tiên công tử trở thành đối tượng được hâ mộ.



“Lâm Tiểu Trúc, công tử gọi ngươi.” Một giọng nam truyền đến từ cửa viện.



Mọi người đang tập trung chờ ăn cơm đều ngạc nhiên nhìn Lâm Tiểu Trúc, lại

nhìn Viên Thập cười xấu xa đứng ở đó, thấy nàng vẫn chưa nhúc nhích,

Viên Thập hô lên “nhanh lên, công tử tìm ngươi”



Ánh mắt bốn phương tám hướng cùng bắn về phía Lâm Tiểu Trúc mà nàng ở trong lòng hung hăng mắng Viên Thập một phen.



Viên Thiên Dã sai người gọi nàng, chắc là nhớ ra vụ tiền thưởng nhưng Viên

Thập cũng không nên la lớn như thế, bộ sợ mọi người không biết sao? Bây

giờ thì hay rồi, nàng đã nổi tiếng, mà hắn không biết câu người sợ nổi

tiếng, heo sợ mập ah?



“Này , đó không phải là người vừa rồi đi sau công tử sao?” có người lên tiếng hỏi



“Đúng vậy đúng vậy, hắn. Hắn vừa rồi nói công tử, chớ không phải là chủ tử?”



“Trừ bỏ chủ tử, nơi này còn ai dám xưng là công tử?”



“Chủ tử thế nhưng phái người đến gọi nàng! Nàng là ai?”



Nghe phòng bên cạnh vang lên tiếng bàn tán, lại nhìn ánh mắt khác thường của tỷ muội trong phòng, Lâm Tiểu Trúc nắm chặt hai tay đi theo Viên Thập



“Mau chút, chuyện của ngươi, công tử vẫn còn để trong lòng ah” Viên Thập như còn chê Lâm Tiểu Trúc phiền toái chưa nhiều nên bồi thêm một câu



Lâm Tiểu Trúc hận không thể lấy khăn thối nhét vào miệng hắn, có điều là

thư ký của lãnh đạo cao cấp, nàng vẫn không nên đắc tội. Đành nuốt uất

nghẹn trong lòng xuống, lấy tốc độc nhanh nhất chạy đến bên cạnh Viên

Thập, ánh mắt như lưỡi đao trừng hắn một cái, còn cười hung tợn nói “đi

thôi”