Biết Vị Ký

Chương 234 : Khảo y

Ngày đăng: 09:34 18/04/20


Lâm Tiểu Trúc nghĩ vậy, Viên Thiên Dã lại nghĩ nàng không có khí lực lên bờ, bây giờ lại đi lâu như vậy, chắc là rất mệt mỏi nên cũng không kiên trì, đặt Thẩm Tử Dực xuống, sau đó hắn cũng ngồi xuống, nhìn thấy chung quanh toàn cây cỏ ướt đẫm, thở dài một hơi” làm sao có thể tìm được củi để sưởi ấm ?”



“Củi ẩm ướt cũng có thể đốt, chẳng qua là khói nhiều thôi” Lâm Tiểu Trúc đáp. Trước kia khi ở cùng cậu trong núi, có khi bị mợ đánh đuổi đi, nàng phải trốn lên núi, gặp ngày mưa, nàng đốt lửa sưởi ấm. Nhớ tới khoản thời gian này, nàng liền cảm thấy thổn thức. Nếu không phải gặp được Viên Thiên Dã, nàng có thể bị bán vào tận trong núi sâu làm con dâu nuôi từ bé của người ta. Cho dù nàng thông minh đến đâu nhưng gặp người có sức mạnh, nàng không thể chạy được, đến này còn chưa biết sống chết thế nào.



Viên Thiên Dã nghe nàng nói vậy, cũng nghĩ tới những ngày nàng còn sống ở nhà cậu, Tuy hắn không biết trước kia nàng trải qua thế nào nhưng nhìn biểu hiện của mợ nàng và những người trong thôn ngày đó, hắn biết nàng nhất định sống không tốt, nếu không nàng cũng sẽ không tự bán thân. Nhìn nàng vẫn luôn muốn chuộc thân thì biết, nếu nàng không cùng đường sẽ không tự mình bán mình như vậy.



Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn nhìn Lâm Tiểu Trúc có chút thương tiếc.



Lâm Tiểu Trúc lại không nhìn thấy, nàng nói xong câu kia thì đưa mắt nhìn chung quanh, rốt cuộc nhìn phía xa có một cây đâu thụ. Khi trời mưa, dưới tàng cây sẽ không ẩm ướt như chỗ khác, hơn nữa trên mặt đất còn có nhiều cỏ khô, phía dưới chắc sẽ có cành khô nhỏ. Nàng đi qua, quả nhiên tìm được ít cành khô bên dưới.



“Để ta, ngươi trở về nghỉ ngơi đi” thanh âm của Viên Thiên Dã vang lên phía sau



Lâm Tiểu Trúc quay đầu cười với hắn” cùng làm đi” . Nếu trước kia, cho dù nàng mệt thì trong mắt bọn họ, nàng là hạ nhân, việc này hẳn nên do nàng làm, Viên Thiên Dã chỉ cần ngồi kia chờ sưởi ấm là được. Nhưng bây giờ, hắn không có ngồi yên ở kia cũng không phải đến hỗ trợ mà là đau lòng nàng, muốn thay nàng làm việc. Sự biến hóa này, tuy chỉ từng chút một nhưng có thể nhìn thấy được địa vị của nàng trong cảm nhận của hắn đã thay đổi. Bọn họ đã không còn là quan hệ chủ tớ mà là quan hệ nam nhân và nữ nhân.



Đối với sự thay đổi này của Viên Thiên Dã, nàng thấy vui, cho nên cũng không từ chối, hai người cùng làm, chẳng mấy chốc đã kiếm được rất nhiều củi khô.



“Nơi này khô ráo hơn mấy chỗ khác, ngươi đưa Dực công tử đến đây” Lâm Tiểu Trúc nói



“Được” Viên Thiên Dã đi qua cõng Thẩm Tử Dực đến đây.




“Uh, Hảo.” Lâm Tiểu Trúc mặt ửng đỏ, cầm lấy áo choàng đi đến phía sau cây đại thụ, do dự một lát, thấy Viên Thiên Dã đã đi đến cạnh Thẩm Tử Dực, không biết vô tình hay cố ý mà hai người đều quay lưng về phía nàng. Lâm Tiểu Trúc nhanh chóng thay quần áo ướt trên người ra, mặc áo choàng của Viên Thiên Dã vào.



Tuy Viên Thiên Dã từng vì xúc động mà hôn nàng hai lần, vừa rồi hành động cũng rất ái muội nhưng nàng tin hắn là một chính nhân quân tử, sẽ không nhân cơ hội này mà cưỡng bức nàng. Lúc này phải giữ cho không bị bệnh là quan trọng nhất, xấu hổ, thẹn thùng chỉ là thứ yếu.



Viên Thiên Dã thân hình cao lớn nên áo choàng của hắn rất rộng, Lâm Tiểu Trúc mặc trên người, kéo dài lê thê. Nàng buộc chặt eo, quấn tay áo lên mấy vòng mới không bị vướng, sau đó treo quần áo của mình lên cảnh cây, hong khô.



Vất vả mới hong khô quần áo, thay lại lần nữa, quay đầu thấy Thẩm Tử Dực đã tình, vui mừng hỏi” Dực công tử, ngươi đỡ hơn chưa ?”



“Tốt lắm.” Thẩm Tử Dực quay đầu cười” thật cảm ơn Dật vương gia” lại hỏi” Lâm Tiểu Trúc, có phải ta vô dụng lắm không ?”



“Ngươi từ nhỏ chưa từng chịu khổ, đương nhiên sẽ không giống chúng ta” Lâm Tiểu Trúc cười đáp, đưa áo choàng cho Viên Thiên Dã.



“Ai. . .” Thẩm Tử Dực thở dài một hơi, bộ dán như bị đả kích.



“Được rồi, chúng ta đi thôi, hi vọng trước khi trời tối có thể gặp được người ta” Viên Thiên Dã nhận lấy áo choàng mặc vào.



Thẩm Tử Dực cũng đứng lên, nhìn sắc mặt và động tác liền biết hắn đã không có việc gì.