Biết Vị Ký
Chương 239 : Cấu tứ đậu hủ
Ngày đăng: 09:34 18/04/20
Lâm Tiểu Trúc không bán công thức món khác mà là món thịt vì bọn họ bấc đắc dĩ phải nói ra quẫn cảnh của mình. Trấn nhỏ này chỉ có tửu lâu này là có chút tiếng tăm, những cái khác đều là tiệm cơm nhỏ. Thực đơn này không bán được cho họ thì ba người bọsẽ phải chịu đói. Con người thường xu lợi, vị chưởng quầy này sẽ không bì đồng tình với bọn họ mà cho giá cao, ngược lại, hắn sẽ còn ép giá tới sát ván, ai bảo quyền chủ động ở trong tay hắn chứ ?
Nhưng bọn họ vận khí tốt, nghe được Lâm Phong cư muốn tham gia trù nghệ đại tái, lại biết có đối thủ còn mạnh hơn Lâm Phong cư. Tuy rằng kết quả đã bị tiền bạc chi phối nhưng nếu mọi người cùng chi tiền thì tay nghề chính là yếu tố quyết định thứ tự. Nếu nàng có thể làm ra món thịt vịt còn ngon hơn ngự trù kia, chắc chắn sẽ khiến vị chưởng quầy này động tâm, như vậy quyền chủ động sẽ thuộc về nàng, đương nhiên giá cả cũng sẽ do nàng định đoạt.
Như vậy nàng cũng nên tin món vịt nướng mình làm còn ngon hơn ngự trù kia. Học nấu ăn mấy năm, nàng có nhiều nghiên cứu tâm đắc với món vịt, nhất là món vịt quay Bắc Kinh, còn có vịt nướng cũng đã từng làm thử, nhồi đinh hương, quế, hành, nước gừng vào bụng con vịt, sau đó cho vào lò, dùng than đốt từ cây sồi mà nướng, tạo thành màu vàng óng ánh, sáng bóng, chặt đến đâu miếng thịt bằng phẳng đến đó, xốp giòn không ngấy, ăn vào miệng vẫn còn lưu hương. Ngoài ra kiếp trước nàng từng ăn qua : thịt vịt muối Nam kinh, vịt hồ lô An Huy, vịt ủ rơm Tô Châu. . . Nàng dựa vào trí nhớ kiếp trước kết hợp với kiến thức học được đã từng lén làm vài lần lúc học trù nghề, không ngờ cũng làm được không ít món ngon. Nếu để nàng làm một bàn tiệc toàn món vịt cũng không phải việc khó, mà nhiều cách chế biến món vịt không chỉ ba vị giáo tập không biết mà trong thực phổ của lão gia tử cũng không có.
Sở dĩ nàng hỏi Viên Thiên Dã tay nghề của mình so với ngự trù thế nào, chẳng qua là muốn chứng thực phỏng đoán của nàng với thế giới này có đúng hay không thôi.
Cho nên khi nghe Dư chưởng quỹ nói vậy, nàng không chút hoang mang” chắc Lâm Phong cư muốn tham gia thi đấu trù nghệ tổ chức ở Dịch Châu thành đúng không ? nghe nói Nhất Phẩm lâu ở đó làm món vịt ngon hơn bất kỳ tửu lâu nào, không biết có đúng hay không ?”
Dư chưởng quỹ lập tức trầm mặt, mất hứng nói” tào lao. Ngũ đầu bếp của Lâm Phong cư ta xuất thân ngự trù, món vịt làm ra ngay cả tiên hoàng cũng khen không dứt miệng, Nhất Phẩm lâu kia có thể so sánh sao ?”
Lâm Tiểu Trúc vừa thấy sắc mặt của Dư chưởng quỹ, biết là đã trúng ý mình, cười nói” so được hay không, ta nghĩ trong lòng Dư chưởng quỹ đã có tính toán nhưng mà khó xử của ngươi, ta cũng có thể hiểu, dù sao các ngươi cũng cần Ngũ đầu bếp để giữ thể diện, không lấy được danh hiệu đệ nhất trù nghệ, quan trọng nhất là có thể việc làm ăn sẽ bị sa sút. Như vậy đi, ta cũng không khiến ngươi khó xử, ngươi gọi Ngũ đầu bếp đến đây đi, nói có một đầu bếp từ kinh thành đến muốn lãnh giáo trù nghệ của hắn cũng thuận tiện hỏi hắn có hứng thú với cách thức chế biến món vịt khác hay không”
“Ngươi gọi đích danh Ngũ đầu bếp để lãnh giáo trù nghệ ?” Dư chưởng quầy biến sắc
Nói lãnh giáo trù nghệ chẳng qua là khách khí mà thôi, chính xác hơn thì đó là khiêu chiến. Giống như Lâm Tiểu Trúc, trực tiếp tới cửa đòi lãnh giáo trù nghệ chẳng khác nào đánh tới cửa hạ chiến thư. Ngũ đầu bếp không tiếp chiêu, truyền ra ngoài thì hắn không thể ngẩng đầu trong giới đầu bếp được nữa.
“Có điều, nếu Ngũ đầu bếp thua, hắn lại cảm thấy hứng thú với món vịt của ta, Dư chưởng quỹ, ngươi có muốn ta bán công thức làm món vịt mới cho hắn không ?” Lâm Tiểu Trúc nhìn Dư chưởng quỹ, tựa tiếu phi tiếu hỏi.
Sắc mặt của Dư chưởng quỹ thay đổi, trán toát mồ hôi.
Ngũ đầu bếp là ngự trù, nổi tiếng với món vịt, trở thành đầu bếp chính của Lâm Phong cư, tiền công rất cao mà còn thường xuyên làm giá, phải luôn dỗ dành hắn, sợ hắn bị tửu lâu khác cướp mất. Cũng chính vì vậy mà làm cho Ngũ đầu bếp trở nên kiêu căng, có đầu bếp nào không hợp ý hắn, hắn liền buộc phải đuổi đi, không hề để chưởng quầy như mình vào mắt. Điều này làm cho các đầu bếp có bản lĩnh khác không vui, không muốn hợp tác cùng Lâm Phong cư. Cho nên một năm qua việc làm ăn của Lâm Phong cư giảm dần, dù món vịt có ngon thế nào thì ăn riết cũng ngán, không sánh bằng mấy món mới, vì thế khách cũng thưa thớt hẳn.
Nếu tiểu cô nương này thực sự có bản lĩnh, làm ra món vịt còn ngon hơn Ngũ đầu bếp, một khi bị Ngũ đầu bếp mua được công thức, hắn sẽ càng hoành hành ngang ngược hơn ? Toàn bộ Lâm Phong cư, nếu không nghe lời Ngũ đầu bếp, hắn sẽ không vui mà bỏ đi nhưng nếu chiều theo hắn, những người khác lại chịu làm việc. Nói tóm lại, kiểu gì thì Lâm Phong cư cũng rơi vào kết cục ảm đạm.
Nhưng nếu như tìm một hạ nhân đã bán mình lại có lương tâm, theo Lâm Tiểu Trúc học cách làm món vịt thì lại khác, cho dù Ngũ đầu bếp có bỏ đi thì cũng chẳng sao, đã có người thay thế, còn nếu hắn không muốn mất công việc vậy thì phải thành thật với bổn phận của mình, nghe chưởng quầy sai phái.
Nghĩ đến đây, Dư chưởng quỹ bắt đầu dao động .
Hơn nữa còn do một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi thực hiện.
Nhìn bộ dáng ngây ngẩn của mọi người, Lâm Tiểu Trúc có chút đắc ý. Nàng đem sợi đậu hủ cho vào nước dùng gà, đợi cho đậu hủ nổi lên trên mặt nước liền dùng vá múc cho vào cái chén đã có sẵn nấm hương, chân giò hun khói, măng mùa đông hầm chín. Làm xong, nàng hít mũi nhìn chung quanh hỏi” mùi gì vậy?”
“A, đồ ăn của ta” tiếng hét cũng thành công làm mọi người bừng tỉnh, một đầu bếp đã để cháy thức ăn của mình.
“Đây là cấu tứ đậu hủ, Dư chưởng quỹ, Ngũ đầu bếp, các ngươi nếm thử đi” Lâm Tiểu Trúc đặt chén xuống án đài.
Lúc này Dư chưởng quỹ cũng không so đo với Ngũ đầu bếp nữa, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn cái chén Lâm Tiểu Trúc vừa để xuống. Chỉ thấy trong cái chén tinh xảo có hàng ngàn sợi đậu hủ đang như phiêu đãng trong đó, nhẹ nhàng, trắng noãn, tinh xảo, đan xen là màu vàng của măng mùa đông, thịt ức gà, màu xanh của rau xà lách, màu đỏ của chân giò hun khói, màu đen của nấm hương. Hài hòa, tinh tế.
Lâm Tiểu Trúc lấy mấy cái chén nhỏ, múc canh cho vào rồi đưa đến trước mặt mọi người” mọi người đừng chỉ lo nhìn, nếm thử đi”
Đao công lợi hại như vậy, không biết món ăn làm ra sẽ ngon như thế nào. Mọi người đều hưng phấn cầm chén, quên cả nóng, thổi thổi hai cái rồi múc một miếng cho vào miệng. Đầu tiên là đậu hủ, mềm mịn tươi mới, vừa vào miệng đã như hóa thành nước, tinh khiết bổ dưỡng. Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần, cảm giác cứ lưu luyến khiến người ta liên tục trầm trồ khen ngợi. Đến khi nghĩ lại, hương vị tươi mát, thanh thúy đậm đà lan tỏa khắp mỗi ngóc ngách trong miệng, không ngờ canh gà bình thường lại hợp thành một bản nhạc tuyệt vời như thế, thơm ngon đến giọt cuối cùng.
“Hảo, trước kia ta ở hoàng cung cũng chưa nhìn thấy đao công như vậy, cũng chưa từng được uống canh ngon như thế này” Ngũ đầu bếp nhịn không được lớn tiếng khen.
Dư chưởng quỹ lúc này cũng gạt bỏ ân oán với Ngũ đầu bếp, gật đầu đồng ý” ta đã ăn món ngon mấy chục năm rồi, hôm nay đúng là đại khai nhãn giới”
Một lão đầu bếp run rẩy chỉ vào bát canh nói” cô nương, đậu hủ nấu canh đều bị chìm xuống, ngươi làm thế nào mà nó lại nổi lên trên vậy?”
Mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, hi vọng nàng nói ra bí quyết.
Lâm Tiểu Trúc cười nói” Thật có lỗi, ta không thể nói.”
Thực ra ẩm thực Hoài Dương chú ý nhất là đao công. Không có đao công, biết cách làm thì cũng uổng công cho nên vừa rồi nàng không có tránh mặt mọi người. Món ăn này, mọi người đều nhìn thấy. Đầu tiên nàng dùng tinh bột ẩm ướt cho vào đậu hủ, làm cho sợi đậu hủ nổi trên mặt nước chứ không chìm xuống như mọi khi. Nếu không chịu động não mà chỉ hỏi người khác, đầu bếp như vậy sao có tiền đồ.
“Lâm cô nương, chúng ta ra ngoài bàn việc đi” Dư chưởng quỹ chà chà hai tay, tâm tình vô cùng tốt, vẻ mặt khác xa lúc mới vào phòng bếp.
Một miếng đậu hủ đã có thể làm ngon như vậy, nếu là thịt vịt chắc chắn sẽ còn ngon hơn nhiều. Muốn áp chế Ngũ đầu bếp không phải là việc khó. Bây giờ phải nhanh chóng bàn giá, mua được thực đơn, sau đó nhờ nó mà kiếm bộn tiền, nói sao thì hắn vẫn có lời.