Biết Vị Ký

Chương 241 : Linh y viên thiên dã

Ngày đăng: 09:34 18/04/20


Viên Thiên Dã thấy nàng nhìn sang, gật đầu, Thẩm Tử Dực cũng không phản đối.



Lâm Tiểu Trúc thấy thế, quay đầu nói với Triệu lão bản” như thế xin đa tạ Triệu lão bản”



“Xe ngựa đang chờ bên dưới, bây giờ ta đưa ba vị đi” Triệu lão bản đứng lên.



Ba người cáo từ Dư chưởng quỹ, theo Triệu lão bản rời khỏi tửu lâu, quả nhiên thấy hai chiếc xe ngựa đang chờ cách đó không xa. Triệu lão bản để ba người lên một xe, còn mình lên một xe khác, cùng chạy về phía tây trấn.



Trấn này vốn không lớn, xe ngựa chạy một lát đã dừng trước cửa một tiểu viện hai gian, nhìn qua như đã lâu không có ai ở, có chút hoang vu, lúc này có mấy hạ nhân đang lo quét dọn, có lẽ vì Triệu lão bản đã dặn dò.



“Viện này có hai gian, mỗi gian có sáu phòng. Ba vị nhìn xem muốn ở bên nào, ta sẽ sai hạ nhân dọn phòng” . Triệu lão bản nói. Chuyện mua bán còn chưa thành nên hắn đương nhiên sẽ không hết lòng chiêu đãi, chỉ cho hạ nhân dọn phòng và chuẩn bị ngày hai bữa cơm mà thôi.



Viên Thiên Dã chỉ vào ba căn phòng ở dãy thứ hai” ba phòng này đi”



Thẩm Tử Dực nhìn Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt đầy thâm ý” ngươi thấy sao ?”



Theo lời bọn họ nói với Dư chưởng quỹ thì quan hệ của Lâm Tiểu Trúc với hai người hắn là công tử và tỳ nữ, Viên Thiên Dã an bài như vậy là đúng. Tỳ nữ thôi, phải hầu hạ công tử, ở phòng ngoài cùng là thích hợp nhất. Nhưng bây giờ Lâm Tiểu Trúc đã chuộc thân, nàng lại là người có ngọc bài, địa vị không thấp hơn hai bọn họ. Thân phận như vậy, nếu an bài nàng ở chung viện với bọn họ thì không ổn, lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Lâm Tiểu Trúc.



Lâm Tiểu Trúc thấy ánh mắt của Thẩm Tử Dực, có chút khó hiểu nhưng rất nhanh đã nhận ra, đồng thời nàng cũng hiểu ý của Viên Thiên Dã. Dù sao trong ba người, hắn có võ công cao nhất, nếu nàng rời khỏi phạm vi quan sát của hắn, đến tối có xảy ra chuyện gì thì không ổn.



“Ba phòng này đi” nàng đồng ý với Viên Thiên Dã. Đến nơi xa lạ, an toàn là quan trọng nhất, còn khuê dự này nọ, Dư Ngọc người ta còn vạn dặm tìm chồng mà không để ý tới, nàng cần gì phải lo.



“Triệu Nhị, ngươi sai người đến dọn dẹp ba căn phòng này đi” Triệu lão bản phân phó hạ nhân rồi quay đầu nói” vậy xin hai vị công tử đợi một lát, bọn họ thu dọn phòng xong là có thể nghỉ ngơi. Lâm cô nương thì theo ta đến phòng bếp, chỉ cho thợ cách làm bếp lò rồi mới nghỉ ngơi được không?”



“Được, Triệu lão bản, mời” Lâm Tiểu Trúc đồng ý.



“Chúng ta cùng đi đi” Viên Thiên Dã vẫn lo lắng cho Lâm Tiểu Trúc.



Triệu lão bản đương nhiên không phản đối, đưa ba người đến một phòng bếp nhỏ, đã có năm nam nhân chờ ở đó, gạch, bùn đất cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.



“Tiểu An.” Triệu lão bản vẫy tay.



Một tiểu tử khoảng mười bảy, mười tám tuổi chạy tới



Triệu lão bản nói với Lâm Tiểu Trúc” đây là Tiểu An, cha và nương hắn đều là đầu bếp trong nhà ta, hắn cũng học được chút bản lĩnh, tính tình cũng linh hoạt, sau này nhờ Lâm cô nương chỉ dạy nhiều hơn”



Lâm Tiểu Trúc biết đây là người Triệu lão bản đưa tới để học món vịt, cười cười gật đầu với Tiểu An. Tiểu An thấy người sẽ chỉ dạy mình là một tiểu cô nương xinh đẹp, tuổi còn nhỏ hơn mình thì có chút sửng sốt, đỏ mặt.




“Trúng gió? Sao có thể chứ ?” Nhị lão gia chấn động, phía sau bình phong cũng có tiếng kinh hôn, chắc là có nữ quyến ở phía sau.



“Ta viết mấy thang thuốc, điểu trị thử xem đã” Chu đại phu lắc đầu, thở dài nói.



Viên Thiên Dã ở bên cạnh nghe vậy, chau mày, tiến lên chắp tay nói” lão tiên sinh, người này rõ ràng là trúng độc sao lại nói trúng gió?”



“Trúng độc?” người trong phòng nghe vậy, sắc mặt đột biến



Chu đại phu nhíu mày, liếc mắt đánh giá Viên Thiên Dã, nhìn thấy hắn cầm phướn gọi hồn, sắc mặt trầm xuống, hỏi Nhị lão gia” vị này là ai?”



Nhị lão gia vội giải thích” vừa rồi sợ Chu đại phu đi xa, nhất thời không tìm được vừa lúc gặp được vị linh y này, tình thế cấp bách nên mới mời vào”



“Hồ nháo!” Chu đại phu trừng mắt” bị bệnh có thể xem lung tung sao? mời trúng lang băm, không phải cứu mạng mà chính là làm hại tới tính mạng ah” nói xong vung tay lên” bảo hắn ra ngoài” . Hoàn toàn không để Viên Thiên Dã vào mắt, xem hắn như không tồn tại càng không để ý tới mấy lời của hắn.



Lần này không cần nói Thẩm Tử Dực, ngay cả Lâm Tiểu Trúc cũng thất tức giận. Viên Thiên Dã ở Yên kinh được xưng là thần y, y thuật đương nhiên không thể nghi ngờ. Hắn nói bệnh nhân kia trúng độc thì chính là như vậy. Mà Chu đại phu này, thấy có người bất đồng ý kiến, không chịu nghĩ xem mình chẩn đoán có chính xác hay không đã muốn đuổi người, còn nói người ta là lang băm, đúng là lòng dạ hẹp hòi.



Có điều nơi này là phòng bệnh, không tiện tranh cãi hơn nữa Lâm Tiểu Trúc cũng tin Viên Thiên Dã không phải là người dễ nén giận, nên đứng yên, không lên tiếng.



Viên Thiên Dã đưa ra ý kiến chỉ vì tôn kính vị lão đồng nghiệp, cho hắn chút mặt mũi không ngờ hắn lại có thái độ như vậy. Thấy Nhị lão gia nhìn hắn giống như muốn mời hắn đi ra ngoài, hắn mỉm cười nói” Nhị lão gia, ta không muốn tranh cãi với vị lão đại phu này. Có trúng độc hay không, thử một lần sẽ biết. Ngươi cho người mang đến một chén nước gừng cho đại gia uống, hắn sẽ lập tức tỉnh lại. Nước gừng không độc, thử cũng không trở ngại gì. Nhưng nếu ngươi tin lời lão đại phu này, xin thứ ta nói thẳng, chỉ sợ người bệnh vĩnh viễn không thể tỉnh lại”



Chu đại phu nghe vậy, tức đến dựng râu” con nít, biết gì mà nói. Gì mà trúng độc, gì mà nước gừng, gì mà vĩnh viễn không tỉnh lại? đúng là nói hươu nói vượn, tung tin giật gân. Các ngươi là linh y, chuyên giở trò bịp bợm giang hồ, nói mạnh miệng để hù người để lừa gạt tiền bạc, các ngươi ma cũng biết y giả phụ mẫu tâm sao?”



Nghe mấy lời của Viên Thiên Dã, Nhị lão gia vốn có chút tâm động, nghĩ nước gừng đúng là ăn vào không chết người, thử một chút cũng không sao. Hơn nữa, Chu đại phu dù là đại phu duy nhất trong trấn nhưng y thuật cũng không quá cao minh. Mấy năm nay, hắn đã chẩn bệnh sai lầm cho không ít người trong trấn. Vả lại người ta luôn tìm nặng tránh nhẹ, nếu đại ca hắn thực sự trúng độc như lời linh y nói, uống chút nước gừng là có thể khỏe, vậy chẳng phải tốt hơn trúng gió sao?



Nhưng sau khi nghe mấy lời khiển trách của Chu đại phu, hắn lại do dự. Sở dĩ có cái gọi là linh y là vì y thuật không cao minh, không có ai mời đến dược đường chẩn bệnh cho nên phải lưu lạc khắp nơi. Hơn nữa hắn đã không có chỗ làm hay chỗ ở ổn định, nếu là kẻ lừa đảo, bị lừa chút tiền cũng không sao nhưng ảnh hưởng tới sức khỏe của đại ca thì đúng là hối hận không kịp.



Nghĩ đến đây, hắn quyết định thật nhanh, gọi hạ nhân bên cạnh lại” A Trung, ngươi lấy năm mươi văn tiền cho vị đại phu này rồi mời hắn ra ngoài đi” . Tuy không có viết đơn thuốc nhưng cũng đã chẩn trị, đưa năm mươi văn tiền cũng coi như hết lòng quan tâm giúp. Nói xong, hắn quay đầu nói với Chu đại phu” mời Chu đại phu mau bốc thuốc”



“Ân.” Chu đại phu thấy Nhị lão gia nể tình như thế, hài lòng gật đầu.



Viên Thiên Dã lúc này không để ý tới Chu đại phu lòng dạ hẹp hòi nữa, quay đầu hỏi hạ nhân bên cạnh” có phải bữa trưa bệnh nhân đã ăn món gà tre đúng không?”



Hạ nhân kia chưa kịp lên tiếng thì phía sau bình phong đã có người lắp bắp kinh hãi, không để ý tới tị hiềm nói” đúng vậy, bữa trưa đại lão gia đúng là ăn gà tre. Xin hỏi đại phu, sao ngươi biết?”



“Có phải phòng bếp nhà các ngươi thiếu gừng, chưa kịp đi mua nên món gà tre bữa trưa nay không có bỏn gừng vào? Bây giờ còn không nhanh sai người đi mua? Mau lên” Viên Thiên Dã nghiêm nghị nói.