Biết Vị Ký
Chương 279 : Gian xảo
Ngày đăng: 09:34 18/04/20
Mười hai ngày sau, Trương lão gia phái người đến thông báo cửa hàng đã thu hồi xong, cũng đưa chìa khóa cho nàng. Lâm Tiểu Trúc gọi thợ đến sửa chữa và trang trí lại, sau đó chuyện giá bày hàng và treo biển Bách Vị cư lên, chọn ngày hoàng đạo, đốt pháo khai trương.
Nàng từng nghĩ dùng nhiều hoạt động khác nhau trong buổi lễ khai trương, nhưng sau đó nghĩ lại, lại quyết định vẫn không quá phô trương. Cửa hàng điểm tâm kế bên nhiều khách như vậy, chỉ cần nàng làm món rau ngâm thật ngon, sẽ có khách tới tìm, chậm rãi tạo lập uy tín, việc kinh doanh cũng sẽ khá lên.
Có điều một vài hoạt động quan trọng trong lễ khai trương vẫn phải làm, mấy gã sai vặt vẫn phải cao giọng chào mời. Vì thế chỉ cần khách đến mua điểm tâm Lưu ký vừa ra khỏi cửa, Tôn Hạo sẽ tiến lên nói” khách quan, nếm thử rau ngâm của tiệm chúng ta đi, hương vị rất tuyệt, ăn thử không tốn tiền, nhân dịp khai trương còn giảm giá tám phần trăm, mua một ít về ăn chung với điểm tâm là sự phối hợp tuyệt vời nhất đó”
Lâm Tiểu Trúc cũng đã công bố phúc lợi của các hạ nhân : mỗi người một tháng được một lượng bạc tiền tiêu vặt, nếu bán hàng được, mỗi tháng còn được thêm một phần trăm trên lãi ròng của tiệm rau ngâm. Nếu tiệm lợi nhuận một trăm lượng bạc thì mỗi người bọn họ sẽ có thêm một lượng bạc. Con số này khiến bọn họ rất phấn khởi. Cho nên nên hai nữ hài liền tập trung tinh thần làm tốt rau ngâm, còn hai nam hài thì cố bỏ qua sự thẹn thùng, lớn tiếng chào mời, thân thiết tiếp đãi, thái độ phục vụ số một.
Được nhiệt tình tiếp đãi, lại được ăn thử không mất tiền, mấy hạ nhân kia tuy lần đầu không được chủ tử phân phó, không dám mua rau ngâm nhưng cũng nói giúp vài lời, sau đó đã có người sai hạ nhân đến mua rau ngâm, Bách Vị cư bắt đầu có đơn hàng.
Lâm Tiểu Trúc cũng không gấp, việc làm ăn cứ phải từ từ, dục tốc sẽ bất đạt.
Một hôm, Lâm Tiểu Trúc làm xong công đoạn quan trọng nhất của quá trình làm rau ngâm, rửa tay, giao phần còn lại cho hai người Lưu Tú Quyên rồi chậm rãi đi tới cửa hàng. Vừa tới thì gặp La chưởng quỹ từ trong tiệm đi ra, liền chào hỏi” La chưởng quỹ, ra ngoài sao ?”
“Ân.” La chưởng quỹ gật gật đầu, liền vội vàng rời đi.
Lâm Tiểu Trúc cũng không chấp nhất với hắn, đi vào Bách Vị cư.
Hôm Bách Vị cư khai trương, La chưởng chỉ đến chúc mừng một lần rồi thôi, có khi trên đường gặp mặt cũng chỉ chào hỏi một tiếng, thái độ có vẻ xa cách.
Lâm Tiểu Trúc cũng không phải người nhiệt tình, đối với nam nhân luôn tìm cách ép nữ nhân thích mình phải rời đi, nàng cũng không có hảo cảm. Vì thế nàng cũng chẳng để tâm thái độ của hắn, nếu hắn thân cận mới khiến nàng thấy phiền, như thế này lại hợp ý nàng.
La chưởng quỹ sắc mặt trầm tĩnh, chậm rãi đi vào, mấy hán tử kia không tự chủ mà nhường đường cho hắn. Hắn nghe Tôn Hạo nói xong, đi đến trước mặt Nhị Hổ, lạnh lùng nhìn hắn hỏi” đúng vậy không ?”
Nhị Hổ có chút mất tự nhiên, cười mỉa đáp” La chưởng quỹ, sao có thể là vâ ? đứa nhỏ này nói không thể tin. Thôi, quên đi, nếu bọn họ vô lương, chúng ta không mua rau ngâm của bọn họ là được. Các huynh đệ, đi thôi” nói xong muốn bỏ chạy.
Lâm Tiểu Trúc thấy La chưởng quỹ không nói gì thêm, giống như sẽ để bọn họ đi, vội kêu lên” chậm đã”
Song phương giao thủ với nhau, cô nương này vẫn trầm ổn ngồi yên một chỗ, không chút kích động nên trong lòng Nhị Hổ có chút suy nghĩ, không biết vị cô nương này có chỗ dựa nào. Hắn nhận lời ủy thác của người ta, đến gây phiền toái, mục đích là muốn cửa tiệm này không thể làm ăn. Bây giờ nàng đã lên tiếng, hắn cũng muốn nghe xem nàng nói cái gì.
Nhị Hổ lập tức dừng chân, xoay người nhìn Lâm Tiểu Trúc nói” vị cô nương này còn gì để nói ? ánh mắt trừng lớn như muốn dọa cho nàng sợ
Lâm Tiểu Trúc vẫn mỉm cười thản nhiên nói các vị khách quan, các ngươi vô cớ phá đồ trong tiệm ta, sao có thể đi dễ dàng như vậy. Một vò rau ngâm của ta ít nhất là năm lượng bạc, trong các vị, ai là người trả tiền ?”
“Bạc? Ngươi muốn đòi bạc chúng ta ?” Nhị Hổ nhướng mày, ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc trở nên cực kỳ lợi hại
“Đúng, nếu không việc này không thể để yên” Lâm Tiểu Trúc cũng trừng lại hắn.
“Ha, không để yên? Ngươi tính không để ta yên như thế nào ?” Nhị Hổ làm như nghe được chuyện cười.
Lâm Tiểu Trúc đưa mắt nhìn Nhị Hổ, bỗng nhiên nhún người, nháy mắt đã đứng trước mặt hắn, chủy thủ trong tay cũng đã kề ngay cổ hắn. Miệng nàng tươi cười nhưng thanh âm lại lạnh như băng” ngươi nghĩ xem công phu của ta thế nào ? dựa vào công phu của ta, có thể để ngươi tùy ý phá tiệm của ta sao ? mà ngươi nghĩ ta chỉ dựa vào chút công phu này thôi sao ? không có chỗ dựa, ta sao có thể một mình lẻ loi đến đây mở tiệm ? ta thấy ngươi sống uổng phí mấy chục năm qua rồi” , nói tới đây, sắc mặt trầm xuống” mau giao bạc ra, nếu không ta cho ngươi đẹp mặt” , dứt lời chủy thủ trong tay cũng ấn mạnh hơn.