Biết Vị Ký
Chương 286 : Cố nhân
Ngày đăng: 09:34 18/04/20
Phòng bếp nhỏ cách chính viện của Dĩnh vương phi không xa, đi dọc theo hành lang gấp khúc một đoạn, nàng dâu Lưu Tam liền ngừng lại, mỉm cười nói với hai bà tử đứng ngay cửa” Vương thẩm, Trương thẩm, vương gia mời sư phụ từ bên ngoài vào làm điểm tâm cho vương phi, hiện đã làm xong, ta mang nàng đến đây đưa điểm tâm”
Hai bà tử kia vẫn đứng yên, mày nhíu lại, vẻ mặt khó xử, nghe nàng dâu Lưu Tam nói xong, có người không kiên nhẫn nói” chờ một chút đi rồi tính”
Khi hai người nói chuyện, Lâm Tiểu Trúc thính lực vô cùng linh mẫn đã nghe được tiếng đồ sứ rơi vỡ bên trong, tiếp theo là tiếng nam nhân hô lên. Thanh âm này, nếu không chú ý thì không thể nghe thấy.
Nàng dâu Lưu Tam nghe bà tử kia nói vậy, tươi cười trên mặt liền cứng đờ, tiếng lên một bước, cười nói” Vương thẩm, điểm tâm này do vương gia yêu cầu, hơn nữa ngươi cũng biết nếu để lạnh thì sẽ không ngon, có thể gây phiền toái ah”
Vương bà tử mặt biết sắc, trừng mắt nhìn nàng, khẽ quát” im miệng, trước tiên lui ra đi”
Nàng dâu Lưu Tam vội ngậm miệng, trong mắt lại lóe lên chút oán hận.
Lâm Tiểu Trúc biết Lưu bà từ làm vậy là muốn tốt cho nàng dâu Lưu Tam, cùng lúc đó có tiếng bước chân vội vã đi về phía đại môn, còn có thanh âm nổi giận đùng đùng của nan nhân” có giỏi thì nàng đừng ăn gì hết, để chết đói luôn đi. Nữ nhân này, đúng là không thể đối tốt với nàng. . .”
Lâm Tiểu Trúc vội vàng lui ra sau mấy bước, cách cửa một chút. Đây là nội viện Dĩnh vương phủ, nam nhân có thể ra vào nơi này, lại có thể phát giận như thế chỉ có một mình Dĩnh vương. Lúc này, hiển nhiên Dĩnh vương đang giận dữ vì việc ăn uống của vương phi, nàng mà đứng chặn đường khác nào muốn mình bị vạ lây, tránh được càng xa càng tốt a.
Quả nhiên chốc lát sau đã thấy một nam nhân đi ra cửa. Nam nhân này tầm mười tám, mười chí tuổi, tướng mạo tuấn tú, vẻ mặt giận dữ khiến người ta sợ hãi. Hắn làm như không thấy đám người ngoài cửa, đi thẳng về phía bên trài.
Nàng dâu Lưu Tam nhìn thấy Dĩnh vương, bị dọa đến ngơ ngác, đến thở cũng không dám. Khi Dĩnh vương đã đi xa, nàng mới ngẩng đầu lên, lén lút liếc nhìn một cái, lại quay đầu nhìn đám người Vương bà tử, thấy sắc mặt các nàng không tốt cũng không dám nói lời nào, chỉ đứng yên chờ đợi.
Hồi lâu Vương bà tử mới nói” được rồi, vào đi”
Nàng dâu Lưu Tam như được đại xá, vội liên tục nói lời cảm tạ Vương bà tử, sau đó xoay người lại, bình tĩnh vẫy tay với Lâm Tiểu Trúc, thấy nàng đi đến trước mặt mới hung hăng trừng nàng một cái, thanh âm lạnh lùng” mau theo cho kịp”
Phùng Ngũ Gia nheo mắt” ngươi có đi hay không ? không đi, ta sẽ trừ tiền tiêu vặt tháng này của ngươi. Đừng nói là ta xử sự bất công, nếu vừa rồi ngươi thành thật trình điểm tâm lên, ta đương nhiên sẽ không sai ngươi đi nữa. Hơn nữa nếu ai cũng như ngươi, chỉ trình thức ăn lên lại không làm được, ở trên truy cứu xuống, nói ta quản giáo không nghiêm, đến lúc đó người bị phạt lại là ta”
“Đi, ta đi là được chứ gì ?” nàng dâu Lưu Tam vừa khóc vừa cầm lấy thực hộp do một bà tử đưa tới.
Phùng Ngũ Gia lại lấy thực hộp trong tay Lâm Tiểu Trúc đưa cho nàng” thuận tiện ngươi cũng đưa cái này luôn đi, đừng nói là vương gia mời người tới làm. Chỉ cần vương phi chịu ăn một miếng, vậy là đại cát đại lợi, quản ai làm làm gì. Nhanh đi đi”
“Để nàng đi cùng ta đi” nàng dâu Lưu Tam chỉ vào Lâm Tiểu Trúc khẩn cầu.
“Không được, sợ vương phi thấy nàng lạ mặt, hỏi đến rồi lại tức giận, mau đi đi”
Nhìn nàng dâu Lưu Tam cầm thực hộp chậm rãi ra cửa, Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi, xoay người, nhẹ giọng hỏi Phùng Ngũ Gia” Phùng quản sự, không biết ra có thể rời phủ trở về không ?”
Phùng Ngũ Gia quay đầu, trừng mắt nói” trở về ? ngươi về làm gì ? nếu lát nữa vương phi muốn ăn điểm tâm ngươi làm thì sao ? ngươi đương nhiên phải ở lại đây. Chờ ở chỗ này đi”
“. . . Vậy được rồi.” Lâm Tiểu Trúc bất đắc dĩ lui về phía sau vài bước. Nàng cũng biết Dĩnh vương phủ không dễ thả người.
“Ngươi, ta nói ngươi. . .” thanh âm Phùng Ngũ Gia thật lớn, thấy Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, mới nói tiếp” ngươi biết làm món măng nướng không ?”
“Măng nướng ?” Lâm Tiểu Trúc nhớ ra đây chính là món ăn mà Dĩnh vương phi yêu cầu. Nếu người kia thực sự là Tiêu Tiêu, nàng làm món măng nướng thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.