Biết Vị Ký
Chương 288 : Tính
Ngày đăng: 09:34 18/04/20
Ra khỏi ngõ nhỏ, đến đường cái, Lâm Tiểu Trúc xốc màn xe, nhìn ra bên ngoài nói với La Khải Phàm” chỗ Đông An vương đã không việc gì, hôm nay ta sẽ quay về nhà, La chưởng quỹ không cần đưa, ta đi mua vài thứ rồi sẽ đến quý phủ chào từ biệt”
La Khải Phàm há hốc mồm, muốn nói gì đó rồi lại thôi” cũng được” chắp tay mang theo gã sai vặt của mình đi về phía cửa hàng.
Lâm Tiểu Trúc mua ít lễ vật mang đến La gia, để cho hai nha đầu cầm lễ vật cùng đến sân của La phu nhân chào từ biệt.
La phu nhân nắm tay nàng, từ ái nói” mấy ngày nay ngươi luôn bận rộn, ít đến chỗ ta, mẹ con chúng ta còn chưa nói chuyện với nhau. Ta nghe Xuân Ni nói ngươi một mình ở cùng với mấy hạ nhân, sao lại vậy, người lớn trong nhà đâu ?”
Lâm Tiểu Trúc ngước mắt nhìn La phu nhân. Nàng lẻ loi một mình trong thế giới xa lạ này, luôn phải đề phòng, cẩn trọng, người nói cái gì, làm cái gì nàng đều có thói quen phân tích thiệt hơn nhưng lúc này nàng lại thấy được sự thân thiết tràn đầy trong mắt La phu nhân.
Có lẽ La phu nhân nói những lời này cũng không có ý gì khác, chỉ là sự thân thiết của một phụ nhân lương thiện với một bé gái mồ côi.
Nàng dời ánh mắt, nhìn La phu nhân lôi kéo tay nàng, trả lời” trưởng bối nhà ta đều ở xa, trong nhà lại có quy định bất thành văn là đứa nhỏ khi đến tuổi trưởng thành phải tự mình làm việc, chỉ được cấp cho ít tiền làm vốn, không được dựa vào gia đình để xem có thể tạo nên sự nghiệp hay không. Tuy ta là nữ hài tử, nhưng từ nhỏ đã có chủ kiến, được các trưởng bối kỳ vọng rất cao. Cho nên cũng được phái ra ngoài giống như các nam hài tử”
“Thì ra là vậy” La phu nhân ôn nhu tán thưởng” có thể dùng hình thức như vậy để rèn luyện đứa nhỏ, cho thấy tổ tông ngươi đều là những người cực kỳ tinh mắt”
Lâm Tiểu Trúc cười cười, không nói gì.
“Tuy nói người nhà ngươi sẽ không mặc kệ ngươi nhưng ngươi dù sao cũng là nữ hài tử trẻ tuổi, ở một mình như vậy thật không thỏa đáng” La phu nhân nhíu mày nói.
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, nhìn La phu nhân, không biết nàng nói những lời này là có ý gì.
Nhưng buổi chiều, nàng đang ngồi trong phường rau ngâm nghe Trương Văn Đông báo cáo sổ sách thì ngoài cửa xuất hiện một vị khách không mời.
“Vương cô nương, sao ngươi lại tới đây?” Lâm Tiểu Trúc thấy rõ người tới, vô cùng kinh ngạc, vì người tới là Vương Ngọc Điệp, biểu muội của La Khải Phàm.
Vương Ngọc Điệp sắc mặt rất khó coi, vừa nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc đã mở to hai mắt trừng nàng, như muốn phát hỏa.
Lâm Tiểu Trúc vô cùng khó hiểu, cả ngày hôm nay nàng còn chưa gặp La Khải Phàm, Vương Ngọc Điệp phát điên cái gì chứ ?
Vương Ngọc Điệp hít sâu một hơi nói” có chỗ thích hợp để nói chuyện không ? ta có lời muốn nói với ngươi”
“Được, mời bên này” Lâm Tiểu Trúc mời nàng vào trong. Phía sau cửa hàng có một cái sân nhỏ với hai gian phòng, trong đó có một phòng Lâm Tiểu Trúc bố trí làm chỗ xem sổ sách.
Vừa vào trong, Vương Ngọc Điệp đã nôn nóng nói” Trần Hi, ta đến là nói cho ngươi biết, ngươi đừng si tâm vọng tưởng, biểu ca ta tuyệt đối sẽ không cưới ngươi. Trong lòng hắn chỉ nhớ tới thê tử đã chết của hắn, năm năm qua hắn đều không quên được nàng. Hắn cũng nói, cả đời này hắn sẽ không quên nàng. Vì vậy đời này, hắn sẽ không cưới ai khác. Ngươi chết tâm đi” nói xong, chính mình lại ngồi khóc nức nở.
Lâm Tiểu Trúc không hiểu ra sao, nhìn thấy Vương Ngọc Điệp như vậy, nàng lại không thể tức giận, chỉ nói” ngươi đừng gấp, xảy ra chuyện gì ? ta cũng không nói sẽ gả cho biểu ca ngươi. Ta và hắn bình thường không nói nhiều thêm vài câu, lần trước đến nhà hắn tị nạn là vì ta quan trọng đối với cửa hàng điểm tâm của bọn họ, sợ ta xảy ra chuyện thì việc làm ăn của bọn họ bị tổn thất mà thôi”
Nghe nàng giải thích, cảm xúc của Vương Ngọc Điệp không tốt hơn mà còn khóc nức nở” nhưng Lưu phủ doãn phái người đến nói với dì là biểu ca muốn cưới ngươi”
“Cái gì?” Lâm Tiểu Trúc trợn tròn mắt hỏi” vậy dì và biểu ca ngươi nói thế nào ?”