Biết Vị Ký

Chương 300 : Tức chết ta

Ngày đăng: 09:34 18/04/20


Lâm Tiểu Trúc nghe xong, thật lâu không nói gì, chỉ chậm rãi vòng hai tay ôm lấy eo Viên Thiên Dã, vùi mặt mình vào ngực hắn. Vòng tay của Viên Thiên Dã vẫn ấm áp như trước, nhịp tim vẫn rất hữu lực, dù lưu lạc đến tình thế nào, trên người hắn vẫn tản ra hương vị cỏ xanh và ánh nắng mặt trời



Viên Thiên Dã ngẩn người, ánh mắt tràn đầy cảm động và thâm tình. Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc đen mượt như tơ của nàng, miệng mấp máy muốn nói lại thôi



“Tiểu Trúc.” Thật lâu sau, hắn rốt cục nhẹ giọng gọi.



“Ân?”



“Tiểu Trúc, đừng như vậy.” Hắn nói.



Lâm Tiểu Trúc chậm rãi rời khỏi ngực hắn, thẳng người nhìn hắn chăm chăm, ánh mắt sắc bén.



Viên Thiên Dã dời mắt, run giọng nói” ngươi xem, hiện giờ ta đã tàn phế, mặt lại bị sẹo, hai bàn tay trắng”



“Ta biết.” Lâm Tiểu Trúc gật đầu” nhưng vậy thì tính sao ?”



“Ngươi hiện tại. . .” Viên Thiên Dã liếc mắt đánh giá nàng” trải qua thế nào ?”



Lâm Tiểu Trúc hiểu ý ánh mắt hắn, tuy nhiên nàng không trấn an hắn mà còn tường thuật chi tiết tình hình của mình sau khi rời đi” sau khi đến đây, trên người ta có chút bạc nên mở một phường rau ngâm, sau đó hợp tác với Lưu phủ doãn phu nhân mở mấy cửa hàng điểm tâm và rau ngâm. Sau đó lại gặp được Tiêu Tiêu đã gả làm vương phi của Dĩnh vương gia, cùng nàng hợp tác mở mấy tửu lâu. Gần đây lại được Dĩnh vương gia Lục Kiện Ninh giới thiệu hợp tác với một vị hoàng thương, mở mấy tửu lâu ở kinh thành các quốc gia khác” , nàng đưa mắt nhìn hắn” là vậy đó”



“Vậy ngươi hiện tại có tiền ?” Viên Thiên Dã đưa mắt nhìn ra ngoài cửa” còn mua hạ nhân ?”



“Đúng”



“Rất tốt.” Viên Thiên Dã gật đầu, mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc” vậy là tốt rồi” , sau đó thỏa mãn thở dài, xoay người sang chỗ khác” ta đi trước, có gì liên hệ sau”




“Ngươi. . . Không chê bỏ ta? Ta ngoại trừ một thân tàn phế thì không còn gì cả, cũng không nuôi nổi thê tử và đứa nhỏ” Viên Thiên Dã ôm thân mình mềm mại của nàng, lòng đầy cảm động.



“Lúc trước, ta cũng không xinh đẹp, ta một nghèo hai trắng, ta chỉ là một nô bộc, ngươi cũng muốn lấy ta vậy ? »Lâm Tiểu Trúc rời khỏi ngực Viên Thiên Dã, nhìn vào mắt hắn, nói tiếp” thực ra ta càng mong ngươi chỉ là một người bình thường, không cần cả ngày đấu đá với người khác, không cần quan tâm tới quốc gia đại sự. Như vậy ta sẽ rất lo lắng mà giống như bây giờ lại rất tốt”



“Nhưng nếu ta vẫn như trước kia, muốn tranh đấu với người cũng muốn quan tâm chuyện quốc gia đại sự thì ngươi có còn nguyện ý gả cho ta không ?” Viên Thiên Dã gắt gao nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm, như sợ bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên mặt nàng.



Lâm Tiểu Trúc chớp mắt, nhìn hắn, thật lâu không lên tiếng. Hồi sau, nàng vươn tay, xoa vết sẹo dữ tợn trên mặt Viên Thiên Dã, sau đó dùng lực đánh một cái, khiến vết sẹo kia rơi xuống.



“Đau” Viên Thiên Dã đưa tay che mặt” ngươi nhẹ tay một chút nha”



Ánh mắt Lâm Tiểu Trúc lạnh lại, sau đó dùng lực đẩy Viên Thiên Dã một cái, xoay người bước đi. Ra đến đường, ngăn một chiếc xe ngựa, trở lại căn nhà nàng mới mua, không để ý tới Vân San đang vui vẻ ra đón, đóng cửa cái rầm rồi nhào lên giường khóc lớn tiếng.



Khóc một chặp nàng mới ngồi dậy, mở cửa đi ra ngoài.



“Cô nương, ngươi sao vậy” Vân San vẫn canh ngoài cửa vội hỏi.



“Không có việc gì. Ta đói bụng, muốn ăn cơm.” Lâm Tiểu Trúc mặt không chút thay đổi nói.



“Dạ, có ngay” Vân San vội vàng đến phòng bếp bảo nữ đầu bếp nấu cơm. Chịu ăn là tốt rồi, chỉ cần còn muốn ăn là sẽ không có chuyện gì.



“Nha đầu, canh cá ngươi nấu cho ta còn chưa xong” cách đó không xa bỗng vang lên thanh âm lười biếng, Lâm Tiểu Trúc quay đầu thì thấy Viên Thiên Dã mặc xiêm y màu lam bằng tơ lụa đang nhàn nhã ngồi trên đầu tường, nói chuyện với nàng.



“Chu Nghĩa, ngươi chết đi đâu rồi? Nhà có trộm ngươi lại không biết sao? Mau bắt đi báo quan” Lâm Tiểu Trúc kêu to.