Biết Vị Ký
Chương 37 : Phát hiện ngoài ý muốn
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Quả nhiên,nội dung
học quy củ chiều hôm đó chính là xem Ngô Thái Vân chịu phạt. Mai quản sự liệt kê những lỗi lầm của Ngô Thái Vân từ lúc mới tới sơn trang đến
nay, rồi tuyên bố hình phạt. Hai bà tử liền lập tức thi hành án, kỹ
thuật đánh người cũng rất cao siêu, Ngô Thái Vân đau đến khóc kêu cha
gọi mẹ nhưng khi nàng được đưa về phòng ngủ lại không hề thấy một vết
thương ngoài da nào. Tuy vậy nàng phải nằm liệt giường tới năm ngày sau
mới dậy nổi mà trong thời gian này, Mai quản sự chỉ định Chu Nhị Ny chăm sóc cho nàng.
Đã có gương để nhìn, nên Chu Nhị Ny dù trong lòng
rất bất mãn Ngô Thái Vân cũng không dám có chút lơ là, dù sắc mặt không
hòa nhã lắm nhưng hầu hạ cũng rất chu đáo, đem tất cả những gì học được
từ Nguyễn giáo tập ra dùng hết.
Các nữ hài tử biết nhất cử nhất
động của mình đều bị Viên Thiên Dã giám sát liền thành thật hẳn. Ngô
Thái Vân cũng thành thật hơn, trong lòng nàng nghĩ thế nào, Lâm Tiểu
Trúc không biết nhưng ngoài mặt nàng ta luôn tươi cười với nàng, sau khi xuống giường còn giúp đỡ người này người kia.
Lâm Tiểu Trúc rất
hài lòng với hiện tại, mặc kệ mọi người có thật lòng hay không nhưng
trong phòng đã không còn không khí giương cung bạt kiếm nữa, ai nấy đều
hòa hòa khí khí. Vậy là tốt rồi.
Mấy ngày sau đó Lâm Tiểu Trúc
không nhìn thấy Viên Thiên Dã, ngay cả đám người Viên Lâm, Viên Thành
cũng không thấy đâu, có lẽ bọn họ đã rời khỏi sơn trang. Quan sát tình
huống, Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi nhẹ nhõm. Tuy nàng không sợ đến
viện của hắn gánh nước nhưng tiểu hồ ly kia đã thành tinh, nàng lại ở
ngoài sáng, hắn ở trong tối, không chừng ngày nào đó nàng sẽ rơi vào bẫy của hắn. Có hắn bên cạnh, nàng phải thời thời khắc khắc bảo trì cảnh
giác, còn bây giờ thì tốt rồi, rốt cuộc cũng có thể sống yên ổn qua
ngày.
Tuy nhiên nàng vẫn không thể trở lại phòng bếp làm việc,
Tần quản sự cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ sai một nữ tử khác thay
này cả đêm được. Đột nhiên nghe được tiếng nước chảy, nơi này là chân
núi, lẽ ra không có nước mới đúng. Chẳng lẽ có sông ngầm. Nàng tò mò đi
về phía trước vài bước liền phát hiện một cửa động, tiếng phát ra từ đó.
Lâm Tiểu Trúc do dự một chút rồi vẫn đi về phía trước nhìn thử. Kiếp trước
xem mấu tiểu thuyết võ hiệp vẫn thường thấy ở trong sơn động phát hiện
được võ lâm bí tịch. Nếu đúng là vậy thì tốt rồi, trước tiên lặng lẽ
luyện được một thân tuyệt kỹ trước, sau đó đả bại Viên Thiên Dã rồi ngao du giang hồ. Nếu bổn cô nương cao hứng, có thể xem xét thu hắn làm trai bao ah
Vừa tưởng tượng, Lâm Tiểu Trúc vừa cẩn thận đi vào sơn
động. Bên ngoài cửa động không có gì khác thường, không có cây cối rậm
rạp hay động vật nguy hiểm, nhiều hòn đá to nhỏ nằm rải rác hai bên cửa
động, lối vào bằng phẳng, không có gì bất đồng với các sơn động khác.
“Bằng phẳng” rốt cuộc Lâm Tiểu Trúc cũng đã phát hiện ra sự bất thường, không chỉ là bằng phẳng mà ngay cửa động còn có tảng đá dùng làm bậc thang.
Đoán đúng rồi, chắc chắn có người từng ở đây. Lâm Tiểu Trúc do dự hồi lâu
mới quyết định đi vào tìm hiểu đến tận cùng. Nếu thực sự có võ công bí
tịch mà nàng lại nhát gan không vào thì chẳng phải ngốc lắm sao.
Tự động viên bản thân xong, Lâm Tiểu Trúc liền chậm rãi đi vào, một lát
sau nàng đưa tay vỗ ngực, thở dài nhẹ nhõm. Không có như nàng tưởng
tượng, bốn vách tường trống trơn, chính giữa trống rỗng, cái gì cũng
không có.
“Ah, cái gì kia?” Lâm Tiểu Trúc hưng phấn, tinh mắt nên nàng phát hiện trên vách tường có một hàng chữ. Chẳng lẽ là bí tịch
thật?luôn nghĩ tới chuyện phát tài nên nàng quên cả sợ hãi, lập tức tiến tới gần để xem.
“A,từ nơi này có thể đi tới trấn nhỏ?” Lâm Tiểu
Trúc la lên. Trên vách tường không có khắc võ công bí tịch già mà chỉ là một bản đồ giản dị. Nói đơn giản là vì chỉ là một tuyến đường, đầu này
viết sơn động, đầu kia viết Thanh Khê trấn, bên cạnh còn chú thích “
cách nhau nửa dặm “. Tuy chữ viết đã bị thời gian ăn mòn nhưng nhìn vẫn
khá rõ.