Biết Vị Ký
Chương 5 : Thiếu niên
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
“Bên ngoài núi?” Lâm
Tiểu Trúc nghe được thì hai mắt sáng lên nhưng nghĩ tới hai từ mua người thì lại nhíu mi.Trèo [bad word] lội suối tới nơi thâm sơn cùng cốc này
để mua người thì có gì tốt, nếu bị mua rồi bán đến thanh lâu thì chi
bằng chết già ở nơi này.
“Ai, ngươi nghe ta nói xong đã, đi mau”
Hoa thẩm lôi kéo nàng “những người này ta đã từng thấy qua. Thôn bên nhà mẹ đẻ ta năm kia có hai hài nhi mười ba tuổi bị bọn họ mua mang đi khỏi núi, qua năm mới còn nhắn tin về, nói được ăn ngon mặt đẹp, mỗi ngày
đều học làm việc, không có khổ chút nào cũng không bị ai đánh chửi, còn
gởi cho nhà bọn hắn ít bạc, nói là được thưởng. Ta nghĩ ngươi đi theo
bọn họ còn hơn là ngây ngốc ở trong này, ăn không đủ no, mặc không đủ
ấm, gả cho nam nhân không tốt lại gặp phải bà bà ác độc thì sống không
bằng chết. Con cái nhà ta đã lớn, tôn tử lại còn nhỏ, nếu không ta cũng
tống bọn họ đi, bên ngoài núi dù thế nào cũng tốt hơn ở đây”
“Ừ…” Hoa thẩm cũng là có lòng tốt, chạy xa như vậy để tìm nàng, Lâm Tiểu
Trúc đương nhiên không phản bác, chỉ ừ à cho có lệ, chân cũng không bước nhanh hơn. Nếu có người ngoài vào núi, cũng nên đến xem nhưng bán mình
thì miễn bàn.
“Ai nha, ngươi nha đầu kia!” Hoa thẩm thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn thản nhiên thì gập đến độ đánh cho nàng một cái “Hạ Chính cũng chuẩn bị đưa con hắn đi kìa, chẳng lẽ hắn có thể đưa con mình vào hố
lửa sao?’
“Thật sự?” Lâm Tiểu Trúc rốt cục cũng mở to mắt. Hạ Sơn cũng đi. Nếu đến thanh lâu thì hẳn nên tuyển nữ tử mới đúng, sao có thể chọn nam hài? Chẳng lẽ là làm hạ nhân? Nếu là làm hạ nhân thì có thể
suy nghĩ, dù sao vẫn hơn để bị Tần thị bán vào trong núi sâu.
“Thẩm thẩm thèm lừa ngươi chắc” thấy Lâm Tiểu Trúc rốt cuộc cũng để ý, Hoa
thẩm thở phào một hơi, tiện đà còn cao thấp đánh giá nàng “có điều bọn
họ chọn người rất nghiêm, không biết ngươi có được chọn hay không. Đi
nhanh đi, nếu ta không gặp Liễu thẩm còn không biết ngươi đang ở đây,
nàng cũng mang theo bọn Tiểu Xuân đi, thấy ta liền bảo ta nhanh đi tìm
ngươi, nếu được chọn cũng có ngày tháng tốt hơn nơi này ah”
Đã có chủ ý nên chân của Lâm Tiểu Trúc cũng rảo bước nhanh hơn, tuy hai người đi nhanh nhưng đến cửa thôn vẫn thấy nhiều người đang tốp năm tốp ba đi về nhà.
“Nguy rồi, tuyển xong rồi. Ngươi đứa nhỏ này, bảo ngươi
cái bàn không biết của nhà ai nhưng lại như đầu đội kim quan, thân mặc
hoa phục, ngồi ngay trên triều đình, sự cao quý thể hiện ở khí độ thong
dong trầm tĩnh.
Lâm Tiểu Trúc thấy thiếu niên mặc vải thô mà lão
nhân râu dê bên cạnh lại mặc trường bào tơ lụa thì mỉm cười, không biết
thiếu gia phong lưu nhà ai lại chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc giả làm hạ nhân, chơi vui lắm sao?
Nói ra thì dài nhưng thực ra Lâm Tiểu
Trúc chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi lập tức dời đi. Nàng không phải kẻ
háo sắc, cũng không có thói quen thấy soái ca thì nhìn đến ngẩng người.
Thiếu niên nọ tuy nhìn đẹp mắt nhưng ánh mắt với khí thế bức người như
thế lại làm cho người ta tim đập nhanh. Mấy loại hoa sặc sỡ nhất cũng
chính là những loại có độc nha. Lâm Tiểu Trúc trong lòng cảm khái rồi
chuyển tầm mắt sang lão nhân râu dê cùng mấy đại hán bên cạnh.
Những người này dù đi đường núi tới nhưng quần áo vẫn rất sạch sẽ, ngăn nắp,
tinh thần cũng rất tốt, hiển nhiên là đều có võ công. Lão nhân râu dê dù vẻ mặt không kiên nhẫn cũng ác mồm ác miệng với sơn dân nhưng án mắt
không có tia căm ghét, mấy đại hán kia cũng ánh mắt thực chính, khí độ
trầm ổn, quy củ đứng sau thiếu niên và lão nhân râu dê, ánh mắt nhìn
thẳng, thân thể không nhúc nhích, vừa thấy đã biết là đã qua huấn luyện
có tổ chức, kỷ luật nghiêm minh.
Lại liên tưởng đến thiếu niên
khí độ phi phàm, toàn thân quý khí kia, Lâm Tiểu Trúc có thể khẳng định
những người này là đến từ nhà quyền quý. Nhưng công tử nhà quyền quý sao lại tự mình chạy đến thâm sơn để chọn người chứ? Hay là chọn người để
huấn luyện tử sĩ? Mà nếu vậy thì chọn tiểu khất cái chẳng phải tốt hơn
sao?
“Được rồi, mau giải tán đi” lão nhân râu dê thấy thôn phụ
bên cạnh muốn cầu xin cho con trai mình thì không kiên nhẫn nữa, đứng
lên nói với thiếu niên “chúng ta đi thôi”