Biết Vị Ký

Chương 56 : Ghi danh trù nghệ ban (1)

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


”Không cần, không

cần.” Lâm Tiểu Trúc vội xua tay sư phụ dạy ta trù nghệ, ta còn chưa

hiếu kính người văn tiền nào, sao có thể dung tiền của sư phụ? Sư phu

mau nhận lấy đi, ta về đây” . Nói xong không đợi Tiết lão gia tử phản

đối liền xoay người chạy ra cửa. Hôm nay đã ở lại đây khá lâu, còn không quay về sẽ gặp phiền toái, đi tới cửa, nàng nhớ ra một chuyện liền quay đầu nói sự phụ, ngày mai chủ tử có việc, ta chắc không tới đây được.

Dù sao giờ cũng có tiền rồi, ngươi muốn ăn cái gì thì cứ tới tiệm mà ăn, không cần ép buộc mình ăn đồ ăn Trương Đông nấu”



“Uh, đã biết. Mau đi đi, trễ rồi” lão đầu nhi vẫy vẫy tay



Lâm Tiểu Trúc nhìn trời rồi vội vàng chạy đi. Nàng biết tiền rất quan

trọng, một trăm hai mươi văn tiền nàng có được cũng không phải nhiều

nhưng nàng cũng không muốn lấy tiền của lão đầu nhi. Căn cứ vào chuyện

hôm nay liền biết được hắn đã cho nàng một cái cần câu cơm cực kỳ tốt,

chỉ cần có tự do, dù trong tay không có một văn tiền, nàng cũng có thể

kiếm được tiền rồi sống một cuộc sống sung túc. Nhưng hiện tại, ngay cả

bản thân nàng cũng là tài sản của Viên Thiên Dã, một trăm hai mươi văn

tiền nàng cất giữ, hắn cũng biết. Cho dù nàng tham lam lấy tiền của lão

đầu nhi thì cũng không biết giấu ở đâu. Cho dù giấu được thì cũng có khả năng nuôi giữ mầm tai vạ. Cho nên lúc này không thể tham, phải nghĩ

cách lấy lại tự do trước rồi tính sau.



Trở lại sơn trang,

thời gian quả nhiên trễ hơn trước, trong phòng bếp không còn người thu

lượm củi, các bà tử đến lấy cơm cũng đã rời đi. Có điều mọi người đã

quen với việc về trễ của nàng nên cũng không để ý lắm, cả đám đang ngồi

trên giường vừa ăn cơm vừa xem sách. Ngày mai là kỳ thi viết chữ, ngoài

trừ Lâm Tiểu Trúc thì ai nấy đều rất khẩn trương.



Nghe thấy tiếng vang, Tô Tiểu Thư ngẩng đầu lên, bĩu môi, nhẹ giọng nói “cơm ở chỗ kia, mau ăn đi kẻo nguội”



Lâm Tiểu Trúc lại gần cợt nhả nếu là ngươi, ta phải làm sao bây giờ?”



Tô Tiểu Thư trừng mắt nhìn nàng, há miệng nhưng lời đến bên môi lại nuốt

xuống, chỉ thản nhiên nói “bớt ba hoa đi, mau ăn cơm” nói xong lại cúi

đầu.



Tô Tiểu Thư học không đến nỗi tệ, cuộc thi ngày mai

tuyệt không thành vấn đề nhưng không biết nàng khẩn trương như vậy là

sao. Lâm Tiểu Trúc kỳ quái liếc nhìn nàng một cái, nghĩ nghĩ lại kéo áo

nàng, ý bảo nàng đi ra ngoài rồi mình cũng bưng cơm đi ra ngoài trước



“Làm sao vậy?” Tô Tiểu Thư đi theo nàng đến chỗ không có người, kỳ quái hỏi.



“Ngày mai, thi xong, ngươi có biết kế tiếp muốn chúng ta làm gì không?” Lâm Tiểu Trúc nhỏ giọng hỏi



“Không biết.” Tô Tiểu Thư lắc đầu, cũng không nói nói cũng không hỏi, lẳng lặng chờ Lâm Tiểu Trúc hỏi tiếp.



“Ta nghe nói, sau cuộc thi viết chữ, mỗi người đều phải học một môn chuyên nghề, ta muốn học nấu ăn, ngươi thì sao?”


khoác.



Viên Thiên Dã bình luận từng người xong, công bố kế

quả kiểm tra đánh giá. Biểu hiện của mọi người, thường ngày đã thấy, vừa rồi Viên Thiên Dã lại nói qua một lượt. Cho nên không có gì ngạc nhiên

khi Ngô Bình Cường đứng đầu nhóm nam hài, còn trong đám con gái thì là

Lâm Tiểu Trúc.



Viên Thiên Dã lại nói tiếp “giai đoạn học tập đã chấm dứt, kết tiếp mọi người sẽ đi vào các ban tài nghệ, học tập các loại kỹ năng. Trước đây, bản công tử cũng đã từng nói, sơn trang không

nuôi người vô dụng. Lát nữa, giáo ban của các ban sẽ lựa chọn học viên,

đồng thời các ngươi cũng có thể nói ra nguyện vọng của mình, xin ghi

danh vào ban mà mình thích. Nếu không có giáo tập nào chọn ngươi hoặc

lớp ngươi chọn không thu ngươi thì ngươi sẽ không thể ở lại sơn trang

này nữa” nói tới đây, hắn đưa mắt nhìn bên dưới một vòng rồi tiếp tục

”tuy nhiên có một hạn chế, đó là nam hài chỉ có thể ghi danh ở các ban:

nhất, nhị, tam, còn nữ hài là ban tứ, ngũ, lục. Cụ thể thế nào thì Thành quản sự sẽ nói với các ngươi”



Viên Thành tiến lên, nói rõ

sở học cùng kỹ năng của từng ba. Lâm Tiểu Trúc nghe xong, liếc nhìn Viên Thiên Dã một cái, âm thầm bĩu môi. Viên Thiên Dã nói nghe rất hay, thực ra đều là mị dân. Tỷ như tứ ban chính là học cầm kỳ thư họa, trà đạo,

thời trang. . . các nữ hài tử vừa nghe, hai mắt đã lấp ánh ánh sao, cảm

giác như mình sắp được bồi dưỡng trở thanh tiểu thư quý tộc, cuộc sống

tươi đẹp đang chờ các nàng. Các nàng không tiếp xúc với bên ngoài, nào

đâu biết rằng đây thực ra là tiểu thiếp ban a. Còn ngũ ban, nói trắng ra là nha hoàn ban, lục ban thì chính là nữ hồng ban. Bên phía nam sinh,

nhất, nhị, tam ban chính là trù nghệ ban, tùy tùng ban và phòng thu chi

ban.



Viên Thành giải thích chức năng của từng ban xong lại

giới thiệu các giáo tập đang ngồi trên đài một lần. Lâm Tiểu Trúc kinh

ngạc phát hiện, không biết khi nào trên đài có thêm vài lão nhân. Trù

nghệ ban, ngoài trừ Thái quản sự còn có hai giáo tập, một người họ Mã,

là lão nhân cao gầy, râu bạc dài, tuổi chừng sáu mươi; người kia chừng

năm mươi tuổi, mặt mũi hiền lành hơn, bộ dáng béo tốt, họ Du.



Giới thiệu xong, Viên Thành nói “tiếp theo, nhất ban và tứ ban sẽ chọn học

viên trước. Nhất ban chọn mười hai người, nam hài tử nào nguyện ý đến

nhất ban học tập thì đứng qua bên kia. Tứ ban cũng cần mười hai người,

nữ hài tử nguyện ý vào đây học thì đứng sang bên phải”



Hai lão nhân, một béo một gầy cùng Chu giáo tập tư dung đều đứng lên, chia ra đứng hai bên trái phải.



Vì sao trù nghệ ban không chọn người trước? Lâm Tiểu Trúc nhướng mi. Nếu

Viên Thiên Dã muốn cài người vào chỗ địch nhân, thu hoạch tin tình báo

thì trù nghệ ban sao có thể quan trọng bằng tùy tùng ban? Chẳng lẽ hắn

chiêu mộ đầu bếp là muốn mở tửu lâu kiếm tiền. Nghĩ tới đây Lâm Tiểu

Trúc hung phấn hẳn lên, nếu đúng là vậy thì tốt biết bao.



Mặc kệ thế nào, nàng nhất định phải vào được trù nghệ ban.