Biết Vị Ký
Chương 74 : Thân phận viên thiên dã
Ngày đăng: 09:32 18/04/20
Nghe Mã giáo tập hỏi
vậy, Lâm Tiểu Trúc liền giật mình cả kinh, biết mình chỉ muốn làm tốt
nhiệm vụ lại để xảy ra vấn đề nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, ngước mắt,
nghi hoặc hỏi “ không phải cắt vậy sao ? ngày đó phòng bếp làm món thịt
xào củ cải, ta có ăn qua, nhìn thấy miếng thịt khi đó cắt rất dễ ăn thầm nghĩ, nếu cắt sớ ngang thì thịt sẽ dai, nếu theo sớ đứng chắc sẽ rất
mềm. Vừa rồi Mã giáo tập nói là tiểu hoạt thịt, đương nhiên càng trơn
càng tốt, cho nên ta cứ vậy mà cắt, không đúng sao ? “ nói xong còn nhíu mày, cầm lấy miếng thịt săm soi nghiên cứu.
Có một chủ tử thông minh dị thường như Viên Thiên Dã nên có một đứa nhỏ ngộ tính cao như Lâm Tiểu Trúc cũng không có gì lạ.
Vì vậy Mã giáo tập cũng không nghi ngờ lời giải thích của nàng, gật đầu
đáp “ coi như đúng. Ngươi quan sát cẩn thận, suy nghĩ như vậy, quả thực
rất tốt “
“Cảm ơn Mã giáo tập.” Lâm Tiểu Trúc đã biết dụng
tâm của Mã giáo tập nên cũng không để ý thái độ lạnh nhạt của hắn. Tới
đây, xem như có thể được học đao công rồi, tâm tình của nàng cũng thả
lỏng hơn. Kiếp trước chủ yếu chỉ lo học hành, lại sinh trưởng trong môi
trường yên ổn, nàng lại không thích tranh chấp với người khác, càng
không có chuyện phát sinh mâu thuẫn với lão sư. Nếu chuyện này thuận lợi qua đi thì đã quá tốt, dù Mã giáo có cho nàng sắc mặt không tốt trong
một khoản thời gian thì tính là gì.
“ Đây là trả lời của Lâm Tiểu Trúc ? “ Chu Ngọc Xuân vẫn không suy nghĩ cẩn thận, nghe vậy liền khó hiểu hỏi Tô Tiểu Thư
“ Đương nhiên “ Tô Tiểu Thư thở phào nhẹ nhõm.
Mã giáo tập không để ý tới Lâm Tiểu Trúc, quay sang hỏi Ngô Bình Cường “
Ngô Bình Cường, ngươi nói xem, sau chuyện vừa rồi, ngươi lĩnh hội được
gì ? “
Lâm Tiểu Trúc giải được nan đề kia một cách hoàn mỹ,
làm cho Ngô Bình Cường cảm giác thất bại lần nữa. Được Mã giáo tập điểm
danh, hắn như được khích lệ tinh thần, chắp tay đáp “ làm thức ăn khác
nhau thì hình dáng nguyên liệu nấu ăn cũng không giống nhau. Tỷ như củ
cải, nếu dùng để xào thì thái sợi là đúng, nếu để nấu canh thì phải cắt
khúc. Qua chuyện này, giáo tập muốn nói cho chúng ta biết, đao công
không chỉ có rèn luyện bằng tay mà còn dùng đầu óc để suy nghĩ. Nếu
không, dù làm nguyên liệu đẹp như một đóa hoa mà không phù hợp với món
ăn thì cũng như không “
Mã giáo tập rốt cuộc cũng nở nụ
cười, có chút tán thưởng “ đúng vậy, nói rất khá. Chúng ta làm việc gì,
không chỉ có biết làm mà còn phải biết suy nghĩ “
“ Không phải Viên Thiên Dã là người rất thông minh sao ? xem ra mắt nhìn
không được tốt lắm “ Lão gia tử hừ một tiếng, thấy mấy người vẫn còn quỳ trên đất liền vung tay lên “ đứng lên hết đi, ở trong phòng bực bội
quá, ta muốn ra ngoài một chút “ nói xong cũng không quản mấy người kia
có theo kịp không liền sải bước đi.
Mấy người kia nhìn nhau cười khổ rồi cũng đứng lên đi theo hắn
Cũng vì thế nên khi Lâm Tiểu Trúc tới nơi thì thấy cửa viện mở lớn, bên
trong không có ai, cũng không thấy Trương Đông bận rộn quét dọn như ngày thường.
“Lão gia tử, lão đầu nhi. . . Trương Dông. . .” Lâm Tiểu Trúc tìm từ ngoại viện đến nội viện cũng không thấy ai, cuối cùng
mới thấy Trương Đông đang bất tỉnh trong bếp. Nàng liền bật khóc.
Nhiều tiền như vậy, nàng luôn lo xảy ra chuyện, chẳng lẽ lại thành sự thật ?
“Trương Dông, ngươi tỉnh tỉnh, ngươi tỉnh tỉnh.”
Trương Dông hô hấp bình thường, sắc mặt hồng nhuận, trên người cũng không có
vết thương, vậy sao mà bất tỉnh ? Lâm Tiểu Trúc đi đến bên thùng nước,
múc nước tạt vào hắ nhưng hắn vẫn bất động.
Lâm Tiểu Trúc
lau nước mắt, vén tay áo nhưng Trương Đông quá nặng, nàng không di
chuyển được, làm sao đi báo quan, làm sao đi mời đại phu
Vừa chạy ra ngoài cửa, đã đụng trúng một người, té nhào trên đất còn bị khiển trách “ chạy lung tung đi đâu ? “
“A, nha đầu, ngươi không sao chứ?” thanh âm quen thược vang lên.
“Lão gia tử.” Lâm Tiểu Trúc nghe được, bất chấp đau đớn, ngẩng đầu nhìn lên
liền thấy khuôn mặt quen thuộc của Tiết lão gia tử.
“Nha
đầu, ngươi làm sao?” thấy Lâm Tiểu Trúc nước mắt giàn dụa, Tiết lão gia
tử sửng sốt, quay đầu nhìn Lưu Nguyên vừa rồi đã làm nàng té ngã “ngươi
làm gì vậy? tự nhiên ra tay nặng vậy?”
“Ta. . .” Lưu Nguyên
nhìn tay mình, có chút khó hiểu. Hắn là hộ vệ, đương nhiên không để ai
đụng tới bệ hạ rồi. Hơn nữa vừa rồi hắn cũng đã dùng lực đạo nhẹ nhất,
tiểu nha đầu này ngã có thể hơi đau nhưng cũng không tới mức bị thương
nha.