Biết Vị Ký

Chương 77 : Rối rắm

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Theo thuộc hạ quan

sát và theo lời Trương Đông thì lão gia tử rất coi trọng Lâm Tiểu Trúc,

yêu thương có thừa. Trước khi đi còn vì nàng mà kệ đơn, còn tự mình đi

cắt ba mươi thang thước, để cho Trương Đông mỗi ngày sắc thuốc đúng hạn

để nàng để nàng điều dưỡng thân thể. Nói hắn xem Lâm Tiểu Trúc như cháu

gái ruột cũng không có gì quá đáng. Lão gia tử cả đời chính trực vô tư,

chưa bao giờ vì mình mà mưu cầu điều gì, uy tín cực cao, quốc vương bốn

nước và dân chúng đều thần phục. Thuộc hạ nghĩ, nếu công tử đem khế ước

bán mình trả cho Lâm Tiểu Trúc, để nàng được tự do, lão gia tử nhất định sẽ rất cao hứng. Hắn mà cao hứng, không chừng sẽ giúp công tử một tay

trong việc mưu đồ đại sự. Nếu không, nói giúp công tử một hai câu cũng

rất tốt”



“lão gia tử cả đời chính trực vô tư sao có thể vì

Lâm Tiểu Trúc mà nhúng tay vào việc của nước ta, giúp ta một tay chứ?

Ngươi nghĩ hay thật” Viên Thiên Dã lắc đầu



“Cho dù không ra

tay tương trợ thì bán cho hắn một cái nhân tình cũng tốt hơn là làm cho

hắn bất mãn mà” Viên Nhị nhìn Viên Thiên Dã, cẩn thận nói tiếp “chỉ là

một tiểu cô nương, thả nàng, đối với công tử cũng không tổn thất gì,

ngược lại còn cho lão gia tử một cái nhân tình, cọc mua bán này tính ra

là có lời”



Thấy công tử vẫn nhìn khóm trúc ngoài cửa sổ, hồi lâu không lên tiếng, Viên Nhị đột nhiên thấy lo sợ, không biết mình có

nói sai gì không. Công tử vốn thông minh tuyệt đỉnh, tính toán rất giỏi, đạo lý dễ hiểu như vậy, hắn làm sao không rõ được. Chẳng lẽ công tử còn có tính toán sâu xa gì đó mà mình không hiểu được? xem ra mình kém công tử không chỉ một hai điểm ah.



Viên Thiên Dã rủ mắt, đưa tay cầm ly trà, uống một ngụm rồi như hạ quyết định nói “Lâm Tiểu Trúc tuổi còn nhỏ, chưa được mười ba tuổi, nếu thả nàng đi, nàng làm sao mà sinh

tồn, làm sao mà bảo vệ mình? Nếu lão gia tử không có ám chỉ gì, tự nhiên lỗ mãng thả nàng đi, lỡ xảy ra chuyện gì chúng ta làm sao ăn nói với

hắn? Ta thấy, trước tiên cứ vậy đi, chờ thêm hai, ba năm nữa, nàng

trưởng thành hơn rồi tính”



Viên Nhị cau mày, suy nghĩ nửa

ngày vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc ngước mắt lên nhìn Viên Thiên Dã, hi

vọng công tử sẽ giải thích cho mình.



Hắn nghĩ mãi vẫn không

hiểu lời của công tử. Lâm Tiểu Trúc tuổi còn nhỏ thì đã sao? Công tử

mười lăm tuổi đã mưu đồ đại sự, Lâm Tiểu Trúc thông minh như vậy, trù


Quả nhiên đi được

một đoạn đã thấy phía trước một mảnh quần áo màu xanh lay động trong

nắng thu. Đám nữ hài tử làm theo giáo tập đánh ra quyền cước, thân thể

bắt đầu phát triển đắm chìm trong nắng sớm mai, thanh xuân tươi trẻ,

tràn đầy sức song. Xem các nàng đánh quyền, so sánh với Lâm Tiểu Trúc

vừa rồi múc nước trong sân, cảm giác hoàn toàn bất đồng. Bên này như

những đóa hoa kiều diễm nở rộ, lay động đón ánh mặt trời mà Lâm Tiểu

Trúc lại như cây tùng vươn thẳng lên cao, cứng cáp mạnh mẽ lại thiếu mất phần ôn nhu.



Viên Thiên Dã không tới gần, chỉ đứng xa nhìn một lát, thở phào một hơi rồi quay sang nói với Viên Thập “trở về đi”



“Dạ” trong lòng Viên Thập cũng thoải mái hơn, xem ra rốt cuộc công tử cũng

tìm được cách giải quyết vấn đề rồi. Tốt, rất tốt. Nếu không hắn ngay cả thở cũng không dám.



Trở lại sân, Viên Thiên Dã nói: “Ngươi đi gọi Mã giáo tập tới đây.”



“Dạ” Viên Thập vội chạy ra ngoài, lát sau đã thấy Mã giáo tập cùng hắn đi vào.



Mã giáo tập thấy công tử đứng bên hồ nước, thân thể thiếu niên mười lăm

tuổi bắt đầu trưởng thành, có vẻ cô độc, trong lòng hơi kích động, vội

vàng tiến lên thi lễ “ra mắt công tử”



Viên Thiên Dã xoay

người nhìn Mã giáo tập. Sau khi nghĩ thông suốt, đôi mắt hắn càng sáng

hơn, khóe miệng cong lên, xem như là chào đón Mã giáo tập “gọi ngươi đến là muốn hỏi ngươi, hôm qua Lâm Tiểu Trúc đã xin lỗi ngươi rồi, trong

lòng ngươi còn có suy nghĩ gì không?”



Mã giáo tập sửng sốt,

không ngờ công tử gọi mình đến là để hỏi chuyện Lâm Tiểu Trúc. Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn Viên Thiên Dã một cái rồi đáp “thuộc hạ cũng không có

suy nghĩ gì. Đứa nhỏ này rất thông minh, ngộ tính cũng rất cao nhưng

thuộc hạ vẫn lo một tháng sau nàng không điên chước được. Nếu không điên chước được thì dù có thông minh hay ngộ tính cao cỡ nào cũng không thể

trở thành một đầu bếp giỏi được. Đến lúc đó nàng cũng phải chuyển ban.

Nếu công tử muốn tốt cho nàng, chi bằng lúc này cho nàng đến ban khác,

nếu không thua người ta một tháng, học cái gì cũng theo không kịp thì

chẳng phải là hại nàng sao?”