Biểu Tượng Thất Truyền

Chương 122 :

Ngày đăng: 13:36 19/04/20


Bí mật là chết như thế nào.



Mal’akh biết tất cả đều đã đi sai hướng. Không có ánh sáng rực rỡ.



Không có sự đón nhận tuyệt vời. Chỉ tuyền bóng tối và cơn đau nhức nhối. Thậm chí cả trong mắt gã.



Mal’akh không nhìn được nữa, nhưng vẫn cảm nhận được chuyển động xung quanh mình. Có tiếng nói… tiếng người… lạ thay, một trong số đó chính là tiếng Robert Langdon. Làm sao lại như thế được chứ?



- Cô ấy ổn rồi, - Langdon đang nhắc lại - Katherine rất ổn, Peter ạ. Em gái anh không sao.



Không. Mal’akh nghĩ. Katherine chết rồi. Nhất định phải như thế.



Mal’akh không nhìn được nữa, cũng chẳng chắc liệu mắt mình còn mở hay không, nhưng gã nghe thấy tiếng trực thăng bay đi. Bầu không khí thanh bình đột ngột lan toả trong Phòng Thánh lễ. Mal’akh nhận thấy nhịp đập trơn tru của trái đất đang trở nên rối loạn… y như thể những đợt thuỷ triều tự nhiên của đại dương bị phá vỡ bởi cơn bão đang hình thành.



Chao ab ordo.



Bấy giờ lại có những giọng nói lạ hoắc vang lên, hấp tấp trao đổi với Langdon về máy tính và tệp tin video. Quá muộn rồi, Mal’akh biết như vậy. Sự phá hoại đã thực hiện xong. Giờ này, đoạn video đang lan nhanh ra mọi ngóc ngách, làm thế giới choáng váng và phá huỷ tương lai của hội huynh đệ. Những kẻ có khả năng phổ biến trí tuệ nhất phải bị tiêu diệt. Sự ngu dốt của loài người là yếu tố giúp hỗn loạn phát triển. Sự thiếu vắng ánh sáng trên trái đất sẽ nuôi dưỡng Bóng tối, Bóng tối ấy đang chờ đợi Mal’akh.



Ta vừa lập những kỳ tích vĩ đại và ta sắp được đón nhận như một vị vua.



Mal’akh cảm thấy một người lặng lẽ tiến đến gần. Gã biết đó là ai, nhờ mùi dầu thiêng mà gã đã thoa lên cơ thể cạo nhẵn nhụi của ông.



- Ba không biết liệu con còn nghe được ba nói không, - Peter Solomon thì thầm vào tai gã - Nhưng ba muốn con biết một điều.



Ông chạm ngón tay vào vị trí thiêng liêng trên đỉnh sọ của Mal’akh.




Ta bị mắc kẹt lại đây, lơ lửng… bị buộc vào cái vỏ phàm tục này.



Cha đang nhẹ nhàng đưa bàn tay mềm mại vuốt mắt cho ta.



Dường như sự trói buộc đã được cởi bỏ.



Một tấm màn đang hiện ra quanh ta càng lúc càng dày và che mờ ánh sáng, che khuất thế giới. Đột nhiên, thời gian tăng nhanh, và ta lao vào một vực thẳm tối tăm hơn bất kỳ nơi nào ta từng hình dung.



Ở đây trong khoang trống rỗng trơ trọi, ta nghe thấy tiếng thì thào…



Ta cảm thấy có một thế lực đang tụ lại. Nó bành trướng, tăng trưởng với một tốc độ kinh ngạc, bao vây lấy ta. Hăm doạ và hùng mạnh. Tối tăm và oai vọng.



Ở đây, ta không chỉ có một mình.



Đây là thắng lợi của ta, sự tiếp nhận vĩ đại dành cho ta. Nhưng chẳng hiểu sao, ta không mảy may vui sướng, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô bờ.



Mọi sự khác hẳn điều ta kỳ vọng.



Thế lực kìa cứ trào lên xoáy tròn quanh ta với sức mạnh kinh người, đe doạ xé tan ta, đột nhiên, không hề báo trước, bóng tối tụ lại như một con thú tiền sử khủng khiếp và xông thẳng vào ta.



Ta đang đối mặt với những linh hồn tăm tối đã ra đi trước.



Ta kêu thét trong nỗi hãi hùng tột độ… khi bị bóng tối nuốt chửng lấy mình.