Biểu Tượng Thất Truyền

Chương 55 :

Ngày đăng: 13:35 19/04/20


Warren Bellamy khẩn trương bấm phím điện thoại di động, cố gắng liên lạc với ai đó có thể giúp họ, bất kỳ ai.



Langdon nhìn Bellamy, nhưng tâm trí anh ở bên Peter, cố gắng nghĩ xem cách nào tốt nhất để tìm ra ông. Giải mã nội dung chạm khắc, kẻ bắt cóc Peter ra lệnh như vậy, nó sẽ cho ông biết nơi cất giấu báu vật vĩ đại nhất của nhân loại… Chúng ta sẽ đi cùng nhau… và thực hiện giao kèo của chúng ta…



Bellamy tắt máy, cau mày. Vẫn không ai trả lời.



- Tôi thật không hiểu nổi - Langdon lên tiếng - Cứ cho là tôi chấp nhận sự tồn tại của kho tri thức bí mật… và đúng là kim tự tháp này sẽ chỉ lối tới vị trí ngầm của nó… thì tôi phải tìm kiếm cái gì đây? Một căn hầm ư? Hay một boong ke?



Bellamy yên lặng hồi lâu rồi thở dài do dự và thận trọng đáp.



- Anh Robert này, theo những gì tôi nghe kể nhiều năm qua thì kim tự tháp dẫn tới lối vào một cầu thang xoắn ốc.



- Một cầu thang ư?



- Phải. Một cầu thang dẫn xuống lòng đất… sâu hàng trăm thước.



Langdon không tin vào tai mình. Anh cúi xuống gần Bellamy.



- Tôi nghe nói rằng kho tri thức cổ xưa được chôn ở dưới đáy.



Robert Langdon đứng lên và bắt đầu rảo bước. Một cầu thang xoáy ốc dẫn xuống lòng đất hàng trăm thước… tại Washington D. C. - Và chưa ai nhìn thấy cầu thang ấy?



- Nghe đồn có một khối đá khổng lồ chặn lối vào.



Langdon thở dài. Ý tưởng một hầm mộ được lấp kín bằng tảng đá khổng lồ bắt nguồn từ các thuyết trong Kinh thánh kể về mộ phần của Chúa Jesus. Mô típ này đã lưu truyền rất lâu rồi.



- Warren, ông cũng tin rằng cái cầu thang bí mật dẫn xuống lòng đất ấy có tồn tại hả?



- Cá nhân tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó, nhưng vài ba tín hữu Tam điểm lớn tuổi thề rằng nó tồn tại. Tôi đang cố liên lạc với một trong số những người ấy đây.



Langdon tiếp tục rảo bước, không biết phải nói gì nữa.
Langdon quay ra phía cửa. Tiếng động vừa rồi rõ ràng là phát ra từ cái xô sắt mà Bellamy đặt lên thang chắn chỗ cửa đường hầm. Họ đến tìm chúng ta rồi.



Sau đó, thật bất ngờ, tiếng loảng xoảng lại vang lên.



Lần nữa.



Rồi lần nữa.



° ° °



Gã vô gia cư trên chiếc ghế băng trước cửa Thư viện Quốc hội dụi mắt và nhìn cảnh tượng lạ lùng đang diễn ra trước mắt gã.



Một chiếc Volvo màu trắng chồm lên vỉa hè, lạng qua lối đi bộ vắng tanh và phanh kít dưới chân lối vào thư viện. Một phụ nữ tóc sẫm màu, rất quyến rũ nhảy vội ra, lo lắng nhìn quanh một lượt và kêu lên khi chạm mắt vào gã vô gia cư.



- Anh có điện thoại không?



Quý bà ơi, tôi còn chẳng có chiếc giày bên trái đây này.



Rõ ràng đã nhận ra tình hình, người phụ nữ phăm phăm lao lên bậc cấp về phía cửa chính của thư viện. Khi đến bậc trên cùng, cô nắm lấy tay kéo và cố sức mở ba cánh cửa đồ sộ.



Thư viện đóng cửa rồi thưa quý bà.



Nhưng người phụ nữ dường như không để tâm. Cô túm lấy những tay nắm hình khuyên to nặng, giật về phía mình rồi thả ra để nó va mạnh vào cửa. Sau đó cô làm lại.



Lần nữa.



Rồi lần nữa.



Trời ạ, gã vô gia cư nghĩ bụng, chắc cô ta cần mượn sách lắm đây.