Biểu Tượng Thất Truyền

Chương 80 :

Ngày đăng: 13:35 19/04/20


Warren Bellamy bỗng cảm thấy một tia hy vọng.



Giám đốc Sato vừa nhận cuộc gọi của một đặc vụ và lập tức mắng xa xả.



- Thôi được rồi, đám ăn hại các anh nên tìm ngay họ đi! - bà ta quát vào điện thoại - Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian đâu!



Sato tắt máy và đi đi lại lại trước mặt Bellamy như thể đang cố gắng quyết định xem phải làm gì tiếp theo.



Cuối cùng, bà ta dừng bước ngang chỗ ông và quay sang.



- Ông Bellamy, tôi hỏi ông câu này một lần nữa, và chỉ một lần nữa thôi - Bà ta nhìn xoáy vào mắt viên Kiến trúc sư - ông có biết Robert Langdon đi đâu không? Có hay không?



Bellamy biết rất rõ, nhưng ông lắc đầu.



- Không.



Ánh nhìn sắc lạnh của Sato không rời khỏi mắt người đàn ông.



- Tiếc rằng một phần công việc của tôi là phát hiện khi nào thì người ta nói dối.



Bellamy ngoảnh đi.



- Xin lỗi, tôi không giúp gì được bà.



- Kiến trúc sư Bellamy. - Sato nói - Hồi tối, vừa sau 7 giờ, ông đang ăn cơm ở một nhà hàng ngoại ô thì nhận được điện thoại của một người, thông báo hắn đã bắt cóc Peter Solomon.



Bellamy rùng mình ớn lạnh và ngoảnh lại nhìn Sato. Làm thế nào mà bà biết chuyện đó?



- Gã kia, - Sato nói tiếp - bảo ông rằng gã đã cử Robert Langdon tới Điện Capitol để thực hiện một nhiệm vụ… một nhiệm vụ cần sự giúp đỡ của ông. Gã cảnh cáo rằng nếu Langdon không hoàn thành nhiệm vụ này thì Peter Solomon bạn ông sẽ chết. Hoảng sợ, ông gọi tất cả các số của Peter nhưng không được. Đương nhiên sau đó ông chạy vội tới Điện Capitol.



Bellamy không tưởng tượng nổi bằng cách nào Sato biết về cuộc điện thoại này.
- Ông nghĩ rằng tôi không thử làm sao? Kết quả truy tìm từ điện thoại di động của Solomon đã mất dấu trước khi chúng tôi kịp xác định vị trí. Một số máy khác của hắn có vẻ là số chỉ dùng một lần, gần như không thể truy dấu được. Hãng máy bay tư cho chúng tôi biết rằng chuyến bay của Langdon do trợ lý của Solomon đăng ký, bằng số di động của Solomon, bằng thẻ Marquis Jet của Solomon. Không có cách nào cả. Mà cho dù tìm ra đúng hang ổ thì tôi cũng không thể mạo hiểm xông vào và tìm cách tóm hắn được.



- Tại sao lại không?!



- Tôi không muốn cắt nghĩa việc đó, vì đây là thông tin mật, - Sato đáp, rõ ràng sự kiên nhẫn đang cạn dần - Tôi đề nghị ông hãy tin tôi lần này.



- Chà, tôi không tin được.



Mắt Sato lạnh như băng. Bà ta đột ngột xoay người và gọi vọng qua Rừng rậm.



- Đặc vụ Hartmann? Cái cặp nhé!



Bellamy nghe thấy tiếng rít của cánh cửa điện tử, và một đặc vụ sải bước vào Rừng rậm. Anh ta mang theo một chiếc cặp bằng titan rất đẹp và đặt nó lên mặt đất bên cạnh vị Giám đốc OS.



- Cứ để mặc chúng tôi, - Sato nói.



Anh chàng đặc vụ rời đi, cánh cửa lại rít lên, rồi mọi thứ chìm vào im lặng.



Sato nhặt chiếc cặp kim loại, đặt nó lên đùi và bấm khoá. Sau đó bà ta từ từ ngước mắt nhìn Bellamy.



- Tôi không muốn phải làm việc này, nhưng thời gian của chúng ta sắp hết, mà ông thì khiến tôi không còn sự lựa chọn nào khác.



Bellamy nhìn xoáy vào chiếc cặp lạ lùng và càng thêm sợ hãi. Bà ta sẽ tra tấn mình chăng? Ông lại cố kéo căng chiếc còng tay.



- Trong cặp có gì thế?!



Sato mỉm cười.



- Một thứ sẽ thuyết phục ông phải nhìn nhận mọi việc giống như tôi. Tôi cam đoan như vậy.