Bình An

Chương 19 :

Ngày đăng: 10:39 18/04/20


Tôi ôm mèo Heo trên tay, trong lòng lại ngạc nhiên vô cùng. Tôi nhớ không nhầm thì từ khu chung cư của tên Tiền tới Trần Đô này không phải là gần, nếu đi xe hơi bốn bánh cũng phải mất 30 phút. Lạ thật, mèo Heo đi tới đây bằng cách nào nhỉ?



Mèo Heo vẫn cứ kêu "meo meo" không biết chán, tôi sốc em ấy lên, thấy dưới chân em ấy toàn là bùn đất, trên người cũng có mùi hôi hôi bốc ra, chắc là em ấy đã đi một quãng đường dài mới tới được đây. Mặc dù cảm thấy vô cùng kỳ lạ nhưng tôi lại không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của em Heo. Bế mèo Heo trên tay, tôi cười quên đi cả mệt mỏi:



- Heo, vào nhà chị tắm cho mày, tắm xong mày phải nói cho chị biết là ai đưa mày tới đây đó, mày nghe chưa?



Chú bảo vệ đã mở sẵn cửa đợi tôi từ khi nào, tôi không để chú đợi lâu liền bế mèo Heo đi vào trong. Vừa ôm em Heo tôi vừa lầm bầm:



- Con mèo này, em cũng gan lỳ lắm đấy.



Tôi ôm mèo Heo vào trong, tắm táp cho cả mèo Heo và cục bông Mi Mi xong liền cảm thấy yêu đời trở lại. Bởi người ta nói, không có gì vinh hạnh hơn là được cung phụng cho "hoàng thượng" mà.



Tắm xong là tới giai đoạn đưa về phòng cho ăn, mèo Heo chưa có nhà riêng nên tạm thời sẽ ở chung phòng với tôi, mai đi làm về tôi sẽ mua cho em ấy cái nhà thật hoành tráng. Ôm cục bông thả vào nhà cho em ấy trước, tôi lại ôm mèo Heo đi về phòng. Vừa mới đi ngang qua vườn hoa trong vườn, tôi lại vô tình đụng mặt "bạch liên hoa" thứ thiệt... Vân Trúc.



Thấy tôi, cô ta liền đi ngay tới chặn đầu tôi lại, mặt vẫn rất xinh nhưng thái độ thì chịu, kênh kiệu láo cá vô cùng.



- Này, gặp tôi sao không chào?



Tôi nhìn cô ta, cười nhạt:



- Mắc gì tôi phải chào cô?



Vân Trúc khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng cao cao tại thượng của đại tiểu thư.



- Chị tôi trước sau gì cũng là con dâu của bác Kiên, cô ở nhờ thì phải chào hỏi tôi, đó là quy tắc.



Quy tắc? Con nhỏ này hôm nay bị khùng à?



- Quy tắc của cô đặt ra hả? Hôm nay trời nắng quá nên ấm đầu rồi hả đại tiểu thư?



Nghe tôi mắng là bị ấm đầu, Vân Trúc liền đùng đùng tức giận, thái độ kiêu căng trông thấy.



- Cái con này, lần trước có anh Lập bênh mày nên mày tưởng mày ngon à? Chó mà tưởng chủ nhà, mày với con thanh nga thanh thiên gì đó cùng là phận tôi tớ thôi. Tao là chủ, tao kêu mày chào là mày phải chào. Chào ngay.



Tôi nhìn cô ta, nửa cười nửa không, bồng mèo Heo trên tay, tôi khẽ nói với em ấy:



- Heo, cô ta là người xấu, đừng học theo cô ta nha Heo.



Nói rồi tôi bỏ đi một mạch mặc cho Vân Trúc có gào lên khản cổ tôi cũng không quay lại. Chả hiểu sao bác Liên lại cho một con điên vào Trần Đô làm loạn, một Thanh Nga chưa đủ loạn hay sao ấy nhỉ? Thời gian đi tranh chấp với cô ta chi bằng tôi đem mèo Heo về phòng rồi cho em ấy ăn còn có lý hơn.



_________



Chiều hôm nay cậu Lập đi làm về, cậu ấy có tới tìm tôi, cũng đã lâu không gặp nhau nên khi cậu Lập nói muốn mời tôi đi ăn, tôi cũng không từ chối. Đưa tôi tới một nhà hàng sang trọng, gọi mấy món phải dùng dao dùng nĩa để ăn... thật sự tôi có chút không quen. Loay hoay một buổi tôi mới cắt được miếng thịt bò chín hẳn trên dĩa, phía bên kia cậu Lập khẽ cười ra tiếng.



- An, em dùng dao không quen à?



Tôi gật gật đầu, bực mình thả cái dao xuống bàn.



- Tôi ăn muỗng đũa thì quen hơn.




- Nói vậy thì tin tức này cũng đâu có gì liên quan tới chúng ta đâu. Tôi còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng dữ lắm.



Tên Tú lườm nguýt lại tôi, anh ta bĩu môi:



- Cô thì biết gì, trong quá trình khai báo, công an phát hiện tâm lý tên Huy không bình thường. Bọn họ cho mời bác sỹ tới để xem cho tên Huy, kết quả...



Tên Tú nói tới đó liền ngừng, đừng nói là tôi mà ngay cả Đông Quân cũng đều cảm thấy tò mò không kém.



Tôi vỗ cái "bốp" vào vai của tên Tú, tôi quát:



- Anh ấp úng tạo cảm giác làm gì, nói lẹ đi, công ty bao việc.



Tên Tú vừa xoa xoa vai vừa lườm tôi mấy phát:



- Từ từ chứ... tên Huy hắn bị mắc một bệnh tâm lý rất nặng... bệnh đấy có tên là "Đa Nhân Cách".



Tôi ngạc nhiên tới trố mắt:



- Rối loạn Đa nhân cách?



Tên Tú gật gật đầu, ra dấu ngón tay:



- Đúng đúng, là rối loạn Đa nhân cách.



"Rối loạn Đa Nhân Cách"... thật là kinh khủng!



Tên Tú quay sang nhìn Đông Quân, giọng anh ta có chút nghiêm túc:



- Quân, có chuyện này cậu không biết, tên Huy kia... thật ra là cháu trai của chú Hiền, chủ tịch tập đoàn A. Cái người mà chúng ta gặp ở khu biển không phải là tên Huy thật... đó chỉ là một nhân cách khác của hắn ta mà thôi.



Một nhân cách khác? Nếu thế... tên Huy kia thật ra có bao nhiêu nhân cách?



Đông Quân cũng ngạc nhiên không kém tôi là bao nhiêu, tôi thật không thể tin được căn bệnh chỉ có trong phim ảnh hôm nay lại ra tới đời thật. Chẳng những ra tới đời thật mà còn xuất hiện gần sát bên tôi nữa chứ?



Đông Quân kéo ghế lại gần bàn một chút, những ngón tay thon dài của anh liên tục gõ gõ trên mặt bàn. Anh nhẹ giọng trả lời tên Tú:



- Anh ta là cháu trai của chú Hiền thì cũng có liên quan gì tới chúng ta đâu.



Tên Tú cau mày, giọng điệu do dự:



- Chuyện kia... chúng ta cần nhờ chú ấy, tôi sợ là tên Huy sẽ thọc mạch vụ lần trước tôi với cậu bắt cậu ta.



Đông Quân khẽ cười, nụ cười pha chút lạnh lẽo:



- Cậu không cần lo, có chú ấy thì tôi đi đường chính, mà không có chú ấy thì tôi đi đường vòng, đường nào rồi cũng sẽ về đích, tôi không vội đâu. Nhưng mà cậu cũng đừng lo xa, chuyện nào ra chuyện đó, tôi cũng chưa từng nhờ ai đó không công mà. Cũng chưa chắc tên Huy kia còn nhớ chuyện tôi với hắn hôm đó, theo tôi biết người mắc chứng Đa nhân cách sẽ quên đi những việc họ làm ở nhân cách phụ khi đã trở về nhân cách chính. Tạm thời chúng ta cứ im lặng theo dõi, từ từ tính tiếp.



Tên Tú gật đầu, tôi thì ngờ ngệch vì không hiểu bọn họ đang nói với nhau những gì. Cái gì đường chính rồi đường vòng, thật là rối não. Tôi chỉ biết nếu tên Huy mắc bệnh tâm lý rối loạn Đa nhân cách thì hắn ta nhất định sẽ thoát tội hãm hiếp... đó mới là thứ tôi quan tâm!