Bình An

Chương 7 :

Ngày đăng: 10:39 18/04/20


Sau khi công an vào cuộc điều tra, cái chết của bé Hoa tạm thời được kết luận lo do bị một vật cứng đập vào sau đầu gây mất máu dẫn tới tử vong. Lúc phát hiện xác cách ngày tử vong khoảng 1 tuần, tức là bé Hoa đã chết trước đó 1 tuần. Hung thủ không để lại dấu vết gây án nào trên người của con bé, thủ đoạn vô cùng tinh vi.



Hiện tại công an cũng đang mở chuyên án điều tra, tôi và mọi người tạm thời chỉ có thể ngồi chờ kết quả từ công an mà thôi.



Hôm nay là được 1 tuần sau khi con bé được về với đất mẹ, ngồi trong nhà cô Thọ, nhìn lên di ảnh của con bé mà khiến cho lòng tôi không khỏi xót xa. Cô Thọ vừa khóc vừa ôm ngực trách bản thân mình sao không biết bảo vệ con, để con bé phải ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ. Tôi với bác Khang thay nhau khuyên nhủ an ủi cô, biết là khuyên cũng dư thừa nhưng không khuyên, tôi sợ cô Thọ sẽ không chịu nổi cơn bão lòng này mất.



- Hoa ơi là Hoa... sao con đi mà bỏ mẹ... Hoa ơi Hoa...



- Hoa ơi... con nghe mẹ nói gì không Hoa... Hoa ơi...



Từng tiếng kêu, từng tiếng gọi tên con nỉ non của cô Thọ mà như khiến cõi lòng tôi chết lặng. Mất ba mất mẹ thì là mồ côi, mất chồng thì gọi là goá, còn mất con... mất con thì biết gọi là thế nào đây?



Tôi đi tới thắp cho con bé nén nhang, nhìn vào nụ cười của con bé.... thoáng chốc tôi chỉ biết chua xót thở dài. Chắp hai tay trước ngực, tôi khẽ nói:



- Hoa... có phải hôm trước em về tìm chị không? Em tìm chị em muốn nói điều gì?



- An... ai tìm con?



Nghe tiếng hỏi tôi vội quay lưng lại nhìn, sau lưng tôi chú Thành đang xách giỏ trái cây đi tới, theo sau chú là thầy Phát trụ trì của chùa.



Nghe chú hỏi, tôi mới trả lời:



- À có ai đâu chú, con đang khấn trước vong linh bé Hoa, hy vọng cho công an mau tìm ra hung thủ lấy lại công bằng cho con bé.



Chú Thành đặt giỏ trái cây lên trên bàn, chú gật đầu đồng ý:



- Chú cũng mong là như vậy.... Nam Mô A Di Đà Phật.



Mọi người ngồi xuống xung quanh cô Thọ, cô Thọ bây giờ đã nín khóc nhưng nhìn gương mặt hốc hác u buồn của cô khiến ai nhìn cũng cảm thấy xót xa trong lòng. Mọi người đang ngồi nói chuyện thì trước cửa có hai cán bộ cảnh sát đi tới. Thấy hai vị cán bộ, tôi với mọi người liền dọn chỗ để mời hai người họ vào trong.



Tôi ngồi kế bên bác Khang nghe không xót một chữ nào từ hai vị cán bộ. Có lúc thì cán bộ hỏi cô Thọ, có lúc thì cô Thọ trả lời, chủ đề chính đều xoay quanh chuyện của bé Hoa.



Tiếng cô Thọ thút thít đứt quãng:



- Con nhỏ nó hiền lắm, nó còn nói với tôi là cuối năm nay đập ống heo nó để dành hai năm cho tôi đi du lịch. Cái bữa đó, sẵn trên đường con bé đi học, tôi mới kêu con bé đi ngang chùa đậy quầy bán nhang lại. Hồi chiều tôi về gấp nên quên, tối sợ mưa xuống là ướt hết... tôi đâu có biết đó cũng là lần cuối tôi nhìn thấy con bé đâu.



Nhắc tới việc này, một vị cán bộ liền quay sang hỏi thầy Phát trụ trì:



- Hôm đó Thầy có gặp con bé không Thầy?



Thầy Phát chắp hai tay, Thầy từ tốn trả lời:



- Thưa có cán bộ, tôi có gặp bé Hoa, tôi còn dặn con bé đi học xong về sớm vì đèn đường trong khu đang bị hư.



- Thầy có thấy biểu hiện gì lạ của em Hoa không?



Thầy Phát suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, giọng Thầy nhẹ tênh:



- Tôi không thấy có gì lạ hết, bé Hoa tính tình vui vẻ hay nói hay cười, tối hôm đó con bé cũng vui vẻ như mọi khi.



Một vị cán bộ hỏi nghiêm túc:



- Cảm ơn Thầy, nếu nhớ ra chuyện gì đó thì Thầy có thể gọi cho tôi. Ngoài ra nếu có việc cần, Thầy có thể theo lệnh tới phối hợp điều tra được không?




- Hôm nay tôi phải tới một nơi, hai anh về trước đi.



Phía cửa sau, giọng của Thần Chết nhàn nhạt:



- Cô đi đâu, tôi đưa cô đi.



Tôi nhìn anh ta, cảm thấy có chút lạ, hôm nay sao tự dưng lại tốt tính với tôi dữ vậy nè. Nhưng mà chi bằng đi xe buýt tốn tiền thì đi xe "chùa" chẳng phải sẽ đỡ hơn sao. Chưa kể còn được đi siêu xe sang trọng êm ấm nữa... đi, ngại gì không đi.



Chuyện là ban trưa thầy Phát có gọi cho tôi, Thầy nói trong vườn có ít rau càng cua đất rất là tươi, Thầy kêu tôi đi làm về có rãnh thì ghé Thầy cho một ít về ăn. Nói gì nói chứ tôi mê rau càng cua như mê điếu đổ. Mà loại rau này bây giờ khá hiếm, bên ngoài nếu có thì cũng là rau nuôi toàn thuốc chứ làm gì có rau tự nhiên. Thế nên không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi phải đi tới xin xỏ một ít về ăn mới được.



Về chuyện của chú Thành, tôi tin nay mai nữa thôi ông ta cũng sẽ bị bắt hoặc ít nhất là mời ông ta về điều tra, tới khi đó án chết oan của bé Hoa sẽ tìm được hung thủ. Nghiệp vụ điều tra của công an Việt Nam rất chuyên nghiệp, tôi không nên cản trở họ làm việc. Một cô gái chỉ biết ăn và tiền như tôi thì làm gì được chứ, biết thì biết vậy thôi chứ làm sao mà bắt tội phạm được. Có khi làm bậy làm bạ lại rước họa vào thân, tốt nhất nên giữ nguyên hiện trạng đợi chờ tin tốt của công an. Mà thực ra thì tôi cũng có gửi tin ẩn danh tới trụ sở công an khai báo về vụ bịch trà được lão Thành chôn dưới gốc hoa sứ nhằm thủ tiêu tang vật. Mà quan trọng là tôi không biết phía công an có nhận được tin chưa hay không thôi.



Lúc xe tới cổng chùa thì trời cũng sụp tối, khi nãy tên Tú có mời tôi đi ăn lẩu chung với bọn họ nên tôi chỉ vào trong chùa lấy rau càng cua rồi đi ra. Bước xuống xe, tôi quay lại nói vào trong xe:



- Đợi tôi một chút, tôi vào chút tôi ra ngay.



Thần Chết thì gật đầu, chỉ có tên Tú là lèm bèm mấy câu:



- Nhanh nha, cô đi lâu quá tôi bỏ cô luôn đấy.



Tôi bĩu môi trả lời:



- Biết rồi, biết rồi mà.



Tôi đi vào trong, sau khi lấy bịch rau càng cua to ụ của thầy Đạt xong thì tôi đi ra ngoài. Lúc ra tới sân trước tôi vô tình thấy lão Thành đang lén lút làm gì đó trong nhà. Vì khoảng cách hơi xa nên tôi không nhìn rõ được lão ta đang làm gì. Trong lòng cảm thấy có chút tò mò, lại nghĩ tới nguyên nhân cái chết của bé Hoa nên khiến cho lòng tôi không khỏi cảm thấy bức xúc. Quên luôn chuyện nồi lẩu của Thần Chết, tôi để bịch rau càng cua xuống đất, quyết định làm thám tử điều tra hành tung mờ ám của lão Thành.



Tôi đi từ từ len qua mấy bụi cây bon sai của mấy Thầy, tầm này trời cũng sụp tối nên rất khó để nhìn đường đi. Tôi đi tới gần nhà của lão Thành, núp núp dưới cây hoa mai đang lên nụ, tôi đưa mắt ra xa cố gắng nhìn thật kỹ xem lão Thành đang làm trò gì. Trong nhà lão không có đèn huỳnh quang, chỉ le lói ngọn đèn dây tóc không đủ sáng. Từ nhà sau tôi thấy lão đang hì hục kéo kéo cái gì đó dưới sàn nhà... ôi trời mẹ ơi... cái gì cái gì đang lòi ra vậy....cái gì?



Ớ...là thịt... là những ngón tay... là thịt ngón tay đang bị phân hủy trông nhầy nhụa vô cùng...



Hai chân tôi bắt đầu cảm thấy run run, cổ họng không tự chủ được mà hực lên một hơi muốn nôn. Tôi cúi đầu ngồi thấp xuống, miệng niệm "Nam Mô" còn tay thì vuốt vuốt ngực cho đừng nôn. Sau giây phút khủng hoảng, tôi mới bình tâm lại mà quan sát tiếp thì... ơ... lão Thành đâu rồi?



Trong nhà lão đèn đuốc tắt ngóm, xung quanh tối đen như mực, tôi cố đưa mắt tìm kiếm nhưng không thấy lão đâu. Trong lòng tự dưng sinh ra cảm giác rợn rợn có mùi nguy hiểm, tôi mới bước lui vài bước để quay đầu chạy về chánh điện. Khoản cách từ vườn bon sai tới chánh điện không quá xa nhưng nhìn cũng không phải gần, bây giờ trời đang tối nữa... chạy là thượng sách.



Nhưng khi chưa kịp quay lưng đi thì "uỳnh uỳnh" tôi nghe tiếng bước chân đang chạy nhanh tới. Tim tôi đập thùm thụp, hai chân như muốn tê liệt vì sợ hãi. Trong bóng đêm tôi thấy được đôi mắt hung thần của lão Thành, đôi mắt đỏ rực không còn hiền lành như trước nữa. Lão nhìn tôi, trên tay lão là khúc cây to ụ, giọng lão ma mãnh đến đáng sợ.



- An... con có biết người mà biết nhiều bí mật quá thì phải thế nào không?



Tôi nhìn lão, nuốt nước bọt "ực ực" mấy cái, tôi vô thức run rẩy trả lời:



- Phải... phải... chết...



Lão Thành cười gian tà, lão đi nhanh tới gần tôi, khúc cây to trên tay lão đập vào đầu tôi cái "bốp".



Máu từ từ tuông ra, trước mắt tôi mọi thứ nhòe đi không còn nhìn rõ, hai chân tôi khuỵ xuống, màn mi từ từ khép lại. Bên tai còn nghe văng vẳng tiếng cười nhỏ của lão Thành:



- Tiểu An... tại con muốn chết...



Trong đầu tôi lúc đó chỉ còn nghĩ duy nhất đến một người...Tôi lầm bầm mấy tiếng khẩn thiết trong miệng:



- Thần Chết... anh... anh mau tới cứu tôi đi...