Bình Hoa, Chào Anh

Chương 1 :

Ngày đăng: 09:20 19/04/20


Mới sáng sớm, Giản Minh đã nhận được điện thoại của quản lý, báo chuẩn bị đưa trợ lý mới đến gặp anh.



Giản Minh lăn lộn trong giới giải trí tám năm, từ mười tám tuổi là gương mặt mới vào nghề cho đến giờ, đã là gương mặt quen thuộc sắp bước vào “tuổi băm”, từ buổi ban đầu xuất hiện trong các vai phụ cho đến giờ đảm nhận vai chính, hoàn toàn không dựa vào tài năng, mà là nhờ ngoại hình.



Đường nét trên khuôn mặt anh cực kỳ tuyệt, chỉ cần bóng nghiêng khi rũ mày cúi mặt thôi cũng khiến các cô gái tưởng tượng đến vẻ tiêu điều sầu muộn. Trên má còn có lúm đồng tiền, mỗi lần cười là lại làm các cô thét lên không ngớt, ngay đến giọng nói cũng trầm thấp đầy sức hấp dẫn, mê hoặc lòng người.



Khổ nỗi diễn xuất thì bao năm như một, chẳng tiến bộ chút nào, cũng chỉ diễn mấy vai bình hoa trong phim thần tượng để giữ độ hot mà thôi. Hiếm hoi có hai lần can đảm tiến vào màn ảnh rộng thì đều là vai phụ, diễn xuất khiến người khác chỉ trích không ngớt, bị gọi là “bức họa trầm lặng”, bởi cứ mở miệng hay động cựa gì, thậm chí cả một biểu cảm nhỏ nhất xuất hiện trên màn ảnh là xong luôn, chắc cũng chỉ thích hợp cho các cô gái mê trai ôm màn hình thèm nhỏ dãi mà thôi.



Giản Minh hoàn toàn không phải loại người khó hầu hạ. Người trợ lý đầu tiên là nam, lúc đó anh mới bắt đầu nổi, trợ lý lại miệng rộng để lộ hành tung của anh cho báo chí để kiếm ít thù lao. Về sau mới biết trợ lý ở trong giới đã lâu, học được trò hút ma túy nên cần tiền gấp. Từ đó Giản Minh bèn đổi sang tuyển trợ lý nữ.



Trợ lý trước của anh là một cô gái độc thân, trước nữa cũng thế, mà trước trước nữa cũng vẫn vậy. Giản Minh nổi danh là người đối xử thân thiện với các cộng sự, làm việc và tiếp xúc một thời gian dài thì dù khuôn mặt này đóng phim điện ảnh không được chăng nữa, cũng chỉ cần hơi mỉm cười nói chuyện với con gái nhà người ta thôi đã đủ khiến đối phương mơ tưởng rồi. Kết quả là toàn bộ bọn họ đều có tình cảm với anh, sau đó kết thúc công việc.



Lần này anh đã năm lần bảy lượt dặn dò quản lý, bất kể thế nào cũng phải tìm một trợ lý nam, nếu quả thật tìm không được ai thì cứ tìm một cô nàng lớn tuổi chút, tốt nhất là đã có người yêu vậy.



Nhưng công việc của trợ lý lại cực kỳ vụn vặt, tiền lương cũng không cao, còn chẳng ổn định, quả thật rất khó mà kén chọn.



Quản lý Diệp Lan lần này còn đảm bảo chắc như đinh đóng cột, “Cậu yên tâm đi! Người được chọn mới thất tình, đảm bảo không nảy sinh tình cảm gì với cậu đâu!”



Giản Minh sợ suýt ngất, “Cô ta sẽ không chuyển hướng… coi tôi là phao cứu sinh đó chứ?”



Diệp Lan rốt cuộc cũng nói thật, “Cô ấy có bệnh sợ đàn ông, nhất thời chưa khỏi ngay được đâu. Cậu không cần phải đề phòng cô ấy làm gì.”



Giản Minh thở phào nhẹ nhõm.



***



Lúc chuông vang lên, Giản Minh đi ra mở cửa cho quản lý và cô nàng trợ lý “mắc bệnh sợ đàn ông”, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là mấy túi to toàn đồ ăn vặt, tựa như một xe hàng di động vậy. Từ trên xe hàng thò ra một cái đầu, khuôn mặt tròn xoe sạch sẽ trắng trẻo, khiến anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Phải giảm cân đi!



Diệp Lan tìm cho anh một trợ lý ú nần.



Toàn bộ phái nữ trong giới giải trí này chỉ hận không gầy như Bạch Cốt Tinh được thôi. Nữ diễn viên nào ăn thêm mấy miếng trước ống kính là đã xem như lộ bản tính thật rồi. Giản Minh quả thực không tưởng tượng nổi lần này Diệp Lan tìm cho anh một trợ lý có hình tượng “hòa đồng với số đông” đến thế.



Cô nàng mặc áo chui đầu và quần thể thao, so với người bình thường thì thể hình này chỉ tính là hơi mũm mĩm thôi, nhưng đặt vào giới giải trí thì thật sự là không thể chấp nhận được. Có điều trợ lý mập đến cái độ này cũng khiến anh an tâm chút đỉnh.



Cô ôm một đống đồ đi thẳng vào trong, chỉ ấp úng nói một câu, “Chào anh!” sau đó lướt mắt nhìn quanh nhà rồi đi một mạch vào phòng bếp, đặt đám đồ lên bàn bếp, mở túi sắp xếp, hoàn toàn không liếc mắt đến “mỹ sắc” của anh. Đến đây thì Giản Minh yên tâm hơn nhiều rồi.



Diệp Lan đi vội theo sau, vừa nghe điện thoại vừa liếc vào trong bếp, đến khi dập máy rồi mới hỏi ý kiến Giản Minh, “Thế nào?”



“Cô ấy… chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, xong là quay đầu đi thẳng vào bếp luôn.”



Chỉ một cái, lại là một ánh mắt cực kỳ bình thường, hoàn toàn trái ngược so với những cô gái mê trai kia, tựa như đối phương chỉ nhìn thấy một người qua đường A nào đó thôi vậy.



Hồi mấy trợ lý tiền nhiệm tới chào hỏi lần đầu, anh cười một cái kiểu gì họ cũng phải liếc trộm thêm mấy lần.



Diệp Lan bật cười, “Tôi đã nói từ đầu rồi, em gái nhà tôi không phải dạng mê trai. Cậu đừng bắt nạt con bé đấy, nó đúng là em gái tôi thật, con cô ruột, gần đây tâm trạng không tốt lắm mới đổi việc. Tôi thấy cậu cũng sắp phải đến Hoành Điếm quay phim rồi, lần này ít cũng phải ở đó nửa năm, tiện để nó đi với cậu cho khuây khỏa tâm tình.”
***



Vé máy bay là do Châu Hiểu Ngữ đặt sau khi đối chiếu lịch trình của Giản Minh với Diệp Lan, hai người được xe công ty đưa đến sân bay, Giản Minh vũ trang đầy đủ: kính râm khẩu trang, mũ đội đầu, tay kéo một chiếc va li cỡ đại cúi đầu đi về phía trước, Châu Hiểu Ngữ phải chạy bước nhỏ mới theo kịp.



Đến lúc này cô mới phát hiện, chân Giản Minh dài ghê.



Cô cũng xem phim truyền hình, nhưng những người cô thích đều là các bậc cha chú thuộc phái thực lực. Đặc điểm chung của những người này là tuy đã vào tuổi trung niên nhưng thân hình vẫn tốt, có phát tướng lên thì cũng không hói đầu, ngược lại càng có phong thái tao nhã, ung dung. Nếu có để râu nữa thì chỉ càng tăng thêm sức quyến rũ của người đàn ông trưởng thành chín chắn mà thôi. Những người này diễn vai gì là hóa thân thành vai đó, khiến người xem chìm vào trong câu chuyện mà quên đi tên thật của họ, chỉ xem họ là nhân vật trong phim, cùng họ trải qua những thời khắc vui buồn hợp tan, tâm trạng cũng lên xuống theo nội dung, lúc buồn sẽ cùng khóc, lúc vui sẽ cùng cười, hoàn toàn chìm đắm trong câu chuyện.



Mà trường phái kiểu Giản Minh lại có một cái tên: Phái thần tượng.



Châu Hiểu Ngữ chẳng hiểu biết nhiều về những nhân vật đại diện cho trường phái này, thường cứ nhìn thấy phim thần tượng là cô chuyển sang kênh khác, có thể do thời niên thiếu trôi qua trong cô đơn tĩnh mịch, trái ngược hoàn toàn so với những câu chuyện trai đẹp gái xinh trong các bộ phim truyền hình, nên thể loại này khó mà khiến cô thấy đồng cảm.



Kết quả, lúc Giản Minh bị cả đám đông người hâm mộ chen lấn lèn chặt ở sân bay, cô mới kinh ngạc đến độ không khép miệng lại được: Anh ta nổi tiếng đến thế sao?



Châu Hiểu Ngữ quyết định sẽ bổ sung kiến thức về cuộc đời ông chủ liền, luôn và lập tức. Hiểu về anh ta hơn, nói không chừng vào thời điểm quan trọng còn nịnh hót được dăm câu, ông chủ vui lên tăng lương thì vẹn cả đôi đường rồi.



Giản Minh vừa kéo va li to vừa chào hỏi với những người hâm mộ nhiệt tình, vừa khó khăn dấn bước về phía cổng kiểm soát an ninh vừa phải để ý xem trợ lý của mình có bị lạc đâu mất không. Gian nan lắm mới gửi xong được hành lý, lên máy bay rồi anh còn thở hồng hộc, lập tức quay sang mắng mỏ Châu Hiểu Ngữ, “Cô là heo à? Rốt cuộc là tôi trả lương cho cô hay cô trả lương cho tôi thế? Công việc đều do tôi làm, còn phải để ý xem lỡ cô lạc đi đâu mất thì lại khó ăn nói với chị Diệp!”



Không có kiến thức thì không được phát biểu. Châu Hiểu Ngữ quyết định chưa kết luận võ đoán về khả năng chuyên môn của ông chủ vội. Cô bị đám người hâm mộ chèn ép bẹp dúm, chỗ nào cũng thấy điện thoại giơ lên chụp hình, khí thế như vậy sao cô dám lại gần Giản Minh.



“Tôi sợ mặt mình to, chen vào đứng cạnh anh sẽ chắn người hâm mộ chụp ảnh mất.”



Có người tự dìm hàng mình thế à?



Giản Minh bị chọc tức, “Cô cũng biết mặt mình to cơ à?!”



Cô vẫn thản nhiên như không, “Trước nay vẫn biết mà!” Cũng chẳng phải hôm nay đi cùng trai đẹp mới hay.



Tiếp xúc gần nửa tháng trời, lần đầu tiên Giản Minh quan sát tử tế trợ lý ú nần nhà mình. Bỏ qua phong cách thời trang thể thao thảm hại kia thì khuôn mặt nhìn nghiêng của cô nàng cũng không xấu, cằm dưới tròn trịa, da dẻ trắng sáng gần như trong suốt, trông chỉ muốn thò tay ra véo, hơn nữa… lông mi vừa dày vừa rậm, dài cực kỳ.



Nếu không phải cô nàng này chẳng thèm trang điểm, tuyệt đối tuân thủ tôn chỉ mặt mộc thì khéo Giản Minh phải nghi ngờ đó là lông mi giả ấy chứ.



“Không sao, nhất da nhì dáng, cô phải cảm ơn trời da cô cũng trắng đấy, nếu mà còn đen nữa thì mới chết hẳn.”



Châu Hiểu Ngữ bình thản đáp, “Đen cũng tốt, không cần hóa trang cũng có thể đóng vai Bao Công luôn.”



Giản Minh bật cười, cái cô nàng trợ lý mập “hòa mình với đám đông” này, trừ khả năng đóng gói đồ thần kỳ ra không ngờ còn có cả khiếu hài hước nữa, thật đúng là ngoài dự liệu, nói không chừng hai người có thể hợp tác hòa hợp ấy chứ.



Tới lúc máy bay cất cánh lên đến độ cao ổn định, trợ lý mập rút miếng bịt mắt ra, tự đeo vào đi ngủ, Giản Minh lại cảm thấy mình mừng hơi sớm.



Cái hành vi chỉ lo thân không lo chủ này… hoàn toàn không phải tố chất cần có của người làm trợ lý.



Bình thường không phải nên hỏi một câu, “Anh Minh, anh có muốn nghỉ ngơi không” à?