Bình Hoa, Chào Anh
Chương 20 :
Ngày đăng: 09:20 19/04/20
Châu Hiểu Ngữ vừa trông thấy Tôn Kỳ đã sững người, tốc độ béo lên của cậu ra còn nhanh hơn gà công nghiệp ba tháng xuất chuồng.
Mà Tôn Kỳ cũng kinh ngạc không kém về tốc độ giảm cân của cô, đi xung quanh cô ba vòng mới dè dặt gọi một tiếng, “Chị Châu?” Chắc cậu không… nhận nhầm người đó chứ?
Nghe nói mỗi một người béo đều là một tấm cổ phiếu giá cao tiềm ẩn, người trước mắt đây thay đổi nhiều đến độ chẳng khác mấy so với đi nước nào đó phẫu thuật thẩm mỹ luôn rồi.
Châu Hiểu Ngữ bị thái độ cung kính của cậu ta làm chóng mặt, “Trợ lý Tôn, hình như anh còn lớn tuổi hơn tôi mà?”
“Chị Châu, chị đây là… tham gia lớp giảm cân cấp tốc nào thế?” Tôn Kỳ cũng không phải ngu ngốc gì, ông chủ một người rời đi, lúc về lại dắt thêm trợ lỹ cũ, hơn nữa hai người còn có vẻ thân mật hơn trước, thế là đủ để cậu biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Châu Hiểu Ngữ phát hiện người này hoàn toàn không định sửa miệng, đành bỏ qua cách xưng hô của cậu ra, “Anh cũng muốn tham gia à? Nhưng phải nộp học phí đấy nhé!”
“Thế thôi bỏ qua đi.” Tôn Kỳ cũng chẳng ý kiến gì với đám thịt mỡ trên người mình. Ngược lại, từ lúc đến trường quay Tây Bộ, gió thổi vù vù, cậu cảm thấy có lớp “áo giữ nhiệt” tự nhiên này ấm áp hơn hẳn. Không thấy mấy cô nàng diễn viên gầy như que củi kia đều chỉ mong khoác được thêm mười mấy lớp áo lông cũ nữa thôi à?”
Châu Hiểu Ngữ rất lấy làm tiếc trước thái độ chẳng thèm quan tâm đến thân hình mình của cậu ta.
Tôn Kỳ lại không nhịn được bắt đầu nói xấu Giản Minh, “Chị Châu, chị không biết đấy thôi, từ lúc chị rời đi, anh Minh tự dưng lại mọc thêm thói xấu, ngày nào ăn cơm cũng thích gọi nguyên một bàn, chụp ảnh xong lại bắt tôi ăn hết. Anh ấy sợ mình tăng cân, đổi qua tặng tôi thêm lớp thịt mỡ này nè.”
Nếu Tôn Kỳ không muốn tiếp tục làm công việc này nữa thì hoàn toàn thừa khả năng lên đăng một bài viết ném đá ông chủ hiện tại, tiêu đề là: Ngôi sao nam đang nổi, chụp ảnh đồ ngon nhưng chỉ uống nước trắng, bắt trợ lý dọn bàn.
… Nghe có vẻ giống như một người đàn ông thân kinh tự kỷ lại còn có sở thích ăn uống kỳ quái.
***
Châu Hiểu Ngữ nghe Tôn Kỳ kể lể quá trình “đau khổ nhưng hạnh phúc”, nhất thời nhớ đến đám ảnh đồ ăn ngon người nào đó gửi cho mình lúc trước, hóa ra ở đây lại có một tên ăn thành béo ú!
“Trợ lý Tôn, cậu thật sự cần giảm béo rồi đó!” Ngọn lửa ghen tức trong lòng Châu Hiểu Ngữ nhất thời bùng cháy, chỉ hận không thể gửi cho trợ lý Tôn mười mấy cái công thức canh gà dưỡng sinh mà Giản Thu Nhạn đăng lên Weibo lúc trước, để cậu ra hiểu việc bỏ tiền ra giảm cân là vô cùng cần thiết, nhất là nếu kết hợp đi làm công tác từ thiện với tổ chức Nhụy Nhụy, vừa được tiếng có lòng tốt vừa được giảm cân, một công đôi việc, quá tuyệt.
Giản Minh xách cổ áo người yêu mới nhậm chức kéo ra xa Tôn Kỳ, bàn tqay định thò xuống nắm tay bị ánh mắt cảnh cáp của cô chiếu đến. Anh quả thật không chịu được việc cô cứ lượn lờ qua lại cạnh Tôn Kỳ, sợ cậu chàng miệng rộng này tồng tộc luôn hết mấy hành vi bất thường của anh khi trước, bèn vội vã dặn dò, “Cậu, hôm nay thu dọn đồ đạc biến đi, trước tiên đưa xe tôi thuê đến kho xe Lan Châu, sau đó mua vé biến về chỗ chị Diệp điểm danh.”
Tôn Kỳ đứng sau lưng anh lau nước mắt tưởng tượng, “Anh Minh, anh có mới nới cũ.”
Giản Minh khinh bỉ nhìn cậu ta, “Cậu nhìn thử phim trường xem, có ai dẫn theo trợ lý mập như cậu không? Tôi còn ngại không dám nói với người khác cậu là trợ lý của tôi nữa kìa, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của tôi đây. Nếu bây giờ đưa cậu về Bắc Kinh, bị người hâm mộ chặn ở sân bay thì không biết bọn họ sẽ nói gì nữa!”
Tôn Kỳ nước mắt lưng tròng, “Em béo thế này chẳng phải là vì anh sao!” Trong bụng âm thầm làu bàu: Chị Châu trước kia cũng đâu có gầy, sao không thấy anh chê người ta!
Tôn Kỳ âm thầm chấp nhận sự thật “người yêu trong mắt hóa Tây Thi”, lăn đi thu dọn hành lý.
Giản Minh dắt trợ lý mập chào hỏi các đồng nghiệp trong đoàn làm phim suốt một đường, mãi đến khi vào phòng mới kéo người lại ôm, mãi nửa ngày cũng chẳng muốn buông.
***
Lúc đến đây trợ lý mập đã nói rõ, có vết xe đổ “yêu đồng nghiệp là không được” lúc trước, lần này phải lập ra nguyên tắc đàng hoàng, dài thượt, ví như không được đối xử đặc biệt, không được làm các hành động thân thiết ở bên ngoài vân vân vũ vũ, nói tóm lại chính là một câu: Trong các hoàn cảnh công việc phải giả vờ chúng ta không thân! Không thân!
Lúc đó Giản Minh còn hỏi ngược một câu, “Em cảm thấy… ở bên canh mất mặt lắm à?” Thật ra anh hoàn toàn không để ý việc công khai tình cảm.
Trợ lý mập lại hoàn toàn không do dự, “Ai cũng biết em thích các ông chú có tài diễn xuất, cuối cùng lại kiếm một cái bình hoa về làm bạn trai, thế chẳng phải là nói một đằng làm một nẻo à?” Người hâm mộ mà phát hiện sẽ bị đánh chết ấy chứ.
“Thế sao lúc đó em lại nhận lời anh?” Giản Minh lần đầu tiên vì đẹp trai mà bị người khác coi thường, cảm thấy tủi thân lắm lắm.
Châu Hiểu Ngữ kiểm điểm nguyên do lúc đó không từ chối, cực kỳ ngượng ngùng, “Anh Minh, anh thật quá đáng, còn chơi chiêu mỹ nhân kế nữa, thừa biết em là người chẳng có định lực gì rồi lại còn. Khi ấy anh mà không dùng cái loại ánh mắt đó thì em sao lại choáng váng đến độ đồng ý được?”
Trong trái tim phái nữ luôn tồn tại một công chúa nhỏ, khi trước Châu Hiểu Ngữ không phát hiện ra, nhưng từ lúc Giản Minh dùng ánh mắt nhìn nữ chính chăm chú nhìn vào cô thì cô mới phát hiện mình cũng không ngoại lệ.
Còn chưa ấm người, đạo diễn Ngô đã gọi lại tiếp tục quay, Giản Minh cởi áo khoác nhét vào lòng trợ lý mập, vội vàng chạy đi quay tiếp phân cảnh sau.
Tiết Khởi quấn áo khoác dày cộp sát lại gần, mắt nhìn chăm chăm Giản Minh đang lăn lộn trên tuyết cách đó không xa, cảm thán vô cùng, “Choáng chưa? Cũng chẳng biết tại sao, bộ phim này anh Minh cứ như đột nhiên nghĩ thông suốt vậy, không ngại khổ cực, không ngại mệt mỏi. Em đi rồi, ngay đến thầy Trần Gia Vận còn phải khen anh ấy mấy lần. Nhìn khác hẳn mấy nhân vật lúc trước hay diễn đúng không?”
Châu Hiểu Ngữ âm thầm nhìn Giản Minh đang đánh với mấy thích khách ở đằng xa, đột nhiên cảm thấy hơi xa lạ. Lúc cô không biết, hóa ra Giản Minh cũng đang nỗ lực. Trên đường đến phim trường Tây Bộ anh còn đùa, “… Về sau anh phải đóng cho tốt, nếu không đến tiền cưới vọ cũng không có mất.”
Lúc đó còn vẫn còn đang mơ màng chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận bạn gái, chưa từng liên hệ cụm “tiền cưới vợ” với bản thân, chỉ đơn thuần cho là anh đang đùa mà thôi, còn trả lời anh, “Cưới vợ cần rất nhiều tiền à? Anh Minh, anh nghĩ xa quá rồi đấy.”
Giản Minh vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, sau lại lập tức thả ra, khóe miệng vẫn là nụ cười đầy ẩn ý.
Tiết Khở còn đang cảm thán diễn xuất của Giản Minh, quay sang thấy bộ dạng của Châu Hiểu Ngữ thì kỳ quái lắm, “Tiểu Ngữ, sao mặt em đỏ thế?”
“Trên đường qua đây bị giớ thổi mạnh quá nên đỏ rồi.”
Tiết Khởi tốt bụng rút từ trong túi áo ra một chiếc khẩu trang màu hồng, “Sao em không đeo khẩu trang vào rồi hẵng ra ngoài, cái này chị mới mua, chưa dùng đâu, em cầm lấy đi.”
Châu Hiểu Ngữ mở khẩu trang, trên khẩu trang màu hồng nổi lên mấy túm lông xù xù tạo thành hình chú cún kiểu hoạt hình, mắt mũi với miệng còn đủ các loại biểu cảm khác nhau, hai tai còn có thể động dậy, đáng yêu cực kỳ.
“Chị Tiết, thẩm mỹ của chị… trẻ con thật đấy!”
Tiết Khởi xoa đầu cô nàng, “Được rồi, đừng có cả ngày ra vẻ trầm mặc thế, có mệt không? Lúc vui thì cười lên, ai để ý em có ấu trĩ không, bản thân vui vẻ là được rồi.”
Châu Hiểu Ngữ ghét sát tai cô, nhỏ giọng nói một câu, “Thế chị… ở cùng với anh Thi, có vui không?”
Tiết Khởi trở mặt ngay, “Trả khẩu trang cún con lại cho chị!” Hai người chỉ vì một cái khẩu trang mà không thèm nhận nhau, Thi Khải chẳng biết từ đâu chui ra, nhảy vào giữa định khuyên bảo, “Đừng giành nữa đừng giành nữa, tôi đi mua một tá về là được chứ gì?”
Anh ta sải bước chạy đi mua khẩu trang, Tiết Khởi và Châu Hiểu Ngữ nhìn nhau, cười đến độ không đừng thẳng nổi.
“Thật đúng là chưa thấy ai ngốc như thế!” Tiết Khởi mắng một câu, nhưng thái độ lại dịu dàng hơn nhiều.
***
Trận tuyết lớn này giúp đạo diễn Ngô tiết kiệm được tiền thuê nhân công tạo tuyết, kết quả quay cũng rất được, trong lúc vui sướng ông quyết định mời toàn bộ đoàn làm phim đi ăn lẩu cổ sườn dê.
Giản Minh cởi y phục đóng phim, về phòng tắm nước nóng một trận, rốt cuộc cũng cảm thấy tứ chi đông cứng đã được hồi sinh.
Chẳng còn mấy ngày nữa là đến Tết, Giản Thu Nhạn gọi điện thoại giục anh mấy lần, muốn anh về nhà ăn Tết đều bị Giản Minh dùng lý do công việc bận từ chối hết.
Giản Thu Nhạn lửa giận bừng bừng, gọi điện thoại mắng con út xa xả, “Đứa nào đứa nấy đều không biết nghĩ gì cả, anh con qua Tết còn xếp lịch đi ra nước ngoài công tác, bỏ hai ông bà già này ăn Tết lạnh lẽo một mình, con thì hay rồi, quyết tâm rúc ở đoàn phim không trở về. Hay mẹ trả tiền lương, con về đây ăn Tết với mẹ đi?”
Giản Minh vừa tắm xong, tóc vẫn còn đang nhỏ nước đã bị điện thoại của mẹ mình đánh bom.
“Mẹ, con đang làm việc! Việc của anh con là việc, chẳng lẽ của con thì không phải là việc à? Mẹ phân biệt nghề nghiệp!”
Châu Hiểu Ngữ đẩy anh ngồi xuống xô pha, cầm lấy máy sấy sấy tóc hộ, nghe rất rõ ràng, “… hay con để Tiểu Ngữ đến ăn Tết với hai ông bà già này đi?”
Giản Minh vốn để chế độ rảnh tay, điện thoại vứt trên bàn, nghe được đề nghị này lập tức từ chối ngay, “Không được!” sau đó cầm điện thoại lên, giơ thẳng trước đầu mình… và cả trợ lý mập đang đứng sau sấy tóc cho mình.
Châu Hiểu Ngữ giật nảy mình suýt nữa đánh rơi cả máy sấy… Hóa ra mẹ con hai người đang gọi video call.
Giản Thu Nhạn cũng chẳng khá hơn cô, kêu một tiếng thảng thốt xong mới hoài nghi hỏi Giản Minh, “Con tìm đâu ra bạn gái gầy như cây trúc thế kia? Con vứt Tiểu Ngữ đi đâu rồi?!”
Bộ dạng hết như Giản Minh là tên buôn người lừa bán mất con gái rượu nhà bà vậy, chỉ hận không thể chui thẳng từ màn hình bên đó sang đây thôi!