Bình Hoa, Chào Anh

Chương 26 :

Ngày đăng: 09:21 19/04/20


Cuối năm, Giản Minh đang bận quay phim tối mắt tối mũi thì nhận được thiệp mời tham dự giải thưởng nghệ thuật Quả Táo Vàng mảng phim truyền hình. Diệp Lan gọi điện thoại bàn với anh, “Anh Minh, lần này cậu có tiếng vang lớn lắm nhé, quản lý của nữ chính trong Cái bóng của nhà vua gọi điện thoại đến định để cô ấy với cậu cùng xuất hiện trên thảm đỏ. Nam nữ diễn viên chính cùng đến, hiệu quả tuyên truyền nhất định rất tốt.”



Sau khi “Cái bóng của nhà vua” phát sóng, Ngô Đại Long được tiếng “có mắt nhìn người”, mấy diễn viên gạo cội như Trần Gia Vận lại càng cật lực khen ngợi Giản Minh, từ thái độ khiêm nhường khi ở phim trường cho đến đối nhân xử thế, ngay đến chuyện tình yêu của anh với Châu Hiểu Ngữ cũng được lôi ra để đùa.



Giản Minh từ chối thẳng thừng, “Không được, tôi có người đi cùng rồi.”



Diệp Lan nghiến răng, “Ai? Sao không báo cho tôi biết? Đãbáocáo với Tiểu Ngữ chưa?”



Giản Minh, “Tiểu công chúa Tây Thành chứ ai!”



Diệp Lan sững một lúc mới hiểu ra, anh đang nhắc đến vai diễn trong “Cái bóng của nhà vua” mà Châu Hiểu Ngữ đảm nhiệm. Ban đầu Giản Minh chỉ đăng cái ảnh hai người trong phim lên Weibo, khiến fan hóng cổ đợi mãi, đến lúc phim chiếu rồi thì rất nhiều người đã ngã gục dưới mỹ sắc và cuộc đời đau buồn của tiểu công chúa Tây Thành.



Thậm chí còn có fan để lại lời bình luận dưới Weibo anh thế này: Xem kết cục của tiểu công chúa Tây Thành trong phim mà đau lòng gần chết, lại nghĩ đến tiểu công chúa Tây Thành trong hiện thực rốt cuộc cũng thành đôi với anh Minh rồi, lại thấy ngọt ngào gần chết, rốt cuộc cũng được an ủi rồi!



Lời bình luận này nhận được vài nghìn lượt like, vô số người ở bên dưới bình luận tán đồng.



Còn có quản lý của công ty giải trí lục lọi danh sách diễn viên, tìm được Weibo của Châu Hiểu Ngữ, muốn ký hợp đồng với cô.



Châu Hiểu Ngữ từ chối khéo hai người xong là tạm thời đưa luôn Weibo cho Diệp Lan quản lý, để chị mình từ chối hộ.



Diệp Lan bên kia bận từ chối các công ty giải trí tìm đến cửa, đầu bên này Lục Tụng cũng đến hỏi, “Ngoại hình em gái cô được đó, có cân nhắc vào làm trong ngành không? Nếu có ý này thì không bằng cô tiện tay ký hợp đồng với cô bé luôn đi?”



“Tiểu Ngữ đồng ý xuất hiện trên thảm đỏ với cậu?!” Diệp Lan bây giờ cũng không rõ Châu Hiểu Ngữ có định tiến vào giới giải trí hay không nữa.



Giản Minh tự tin chạm nóc, “Chuyện này cứ để tôi lo, tôi phụ trách thuyết phục cô ấy.”



Anh cũng xem như hiểu tính cách Mập Mập, cô không thích khoe khoang rầm rĩ, thực tế ngay chuyện công khai hai người yêu nhau cũng khiến cô phiền não một thời gian mới dần quen được. Nhưng lần này anh chỉ dùng một câu là thuyết phục được Châu Hiểu Ngữ.



“Em không phải đi dự thảm đỏ, em là đến tuyên bố chủ quyền. Nếu không vứt anh người yêu đẹp trai ngời ngời như này lên thảm đỏchẳng phải là vứt vào miệng sói sao. Số lượng chị em thèm thuồng nhan sắc bạn trai em không ít đâu đó! Chỉ cần em khoắc tay anh lượn một vòng trên thảm đỏ, cộp dấu của em cái thì về sau không có cô gái nào dám sớ rớ lại gần nữa, chuyện tốt thế còn gì?”



Châu Hiểu Ngữ, “…” Đúng là lý do khiến người khác không từ chối được!



***



Giản Minh thuyết phục thành công, phần tạo hình thế nào thì phải nhờ đến Diệp Lan lo. Tổ tạo hình của công ty xắn tay áo, vỗ ngực đảm bảo trước mặt Diệp Lan, “Bọn này nhất định khiến cho lần đầu tiên anh Minh và Mập Mập chính thức xuất hiện lấp lánh mù mắt mọi người luôn!”



Diệp Lan bóp trán, “Mấy người có chừng mực thôi, trang điểm đẹp quá lỡ Giản Minh không được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất thì mất mặt cỡ nào. Chúng ta phải khiêm tốn, vừa vừa phải phải thôi! Được giải thật thì làm thêm lễ mừng công nữa cũng không muộn!”



Tổ tạo hình của công ty giải trí Tinh Hoàng tuân theo chỉ thị “vừa vừa phải phải” của Diệp Lan, chuẩn bị đồ dự thảm đỏ cho Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ.



Hai người ngồi máy bay đến Thượng Hải tham dự chương trình trao giải Quả Tao Vàng, thay đồ trang điểm ở khách sạn, bên ngoài khoắc áo lông vũ mỏng, đối diện với gió lạnh tháng Chạp đến được hiện trường, Châu Hiểu Ngữ lại hơi hối hận, “Anh Minh, lát nữa em xuống xe, đi lên thảm đỏ liệu có lạnh chảy nước mũi luôn không?”



Giản Minh âm thầm nhét một đôi găng tay vào túi áo lễ phục của mình.



Hiện trường lễ trao giải đãchật kín người của các đơn vị truyền thông trên cả nước, mỗi lần có xe đỗ lại là đoàn người lại kìn kịt chen lên, khiến Châu Hiểu Ngữ lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng này nhũn cả chân, “Anh Minh, hay em ở trong xe đợi anh, anh ra một mình đi?”



Tôn Kỳ bị Diệp Lan điều đến làm trợ lý lâm thời chạy xuống mở cửa xe, Giản Minh xuống trước, giơ tay về phía trong xe, đám người vây đến chẩn bị vũ trang đầy đủ, mong đợi nữ minh tinh nào cùng xuất hiện với Giản Minh.



“Cái bóng của nhà vua” đã chiếu hết, danh tiếng nam chính Giản Minh trong bộ phim lên rất cao, rất nhiều người đều đoán lần này anh sẽ xuất hiện trên thảm đỏ với nữ nhân vật chính. Đây cũng là chiêu thức tuyên truyền thông thường của các bộ phim truyền hình, để nam nữ diễn viên chính cùng chụp ảnh chung, làm ít động tác thân mật để tăng lượng người quan tâm.



Trong ống kính của đoàn phóng viên bên ngoaì và chỗ máy quay của đài truyền hình, một gương mặt xinh xắn ngọt ngào bước ra từ khoang xe, tiểu công chúa Tây Thành trong “Cái bóng của nhà vua” Châu Hiểu Ngữ mặc bộ váy dài kết từ vô vàn những cánh hoa, tóc vấn kiểu công chúa, trâm cài trên tóc cũng cùng một kiểu cánh hoa với váy, thanh thoát tươi mát như tiên nữ, vươn tay nắm tay Giản Minh, sánh vai cùng anhđứng trước ống kính máy quay.



Khoảnh khắc đó, toàn bộ người hâm mộ đang xem truyền hình trực tiếp đần mặt ra, kêu gào không thôi, những người xem trực tiếp trên mạng mở chế độ đọc bình luận trực tiếp trên màn hình suýt  nữa thì bị chữ đè bẹp người.



“Úi trời ơi! Không ngờ anh Minh lại cầm tay Mập Mập xuất hiện, F.A bị tra tấn, mù mắt rồi!”



“Không nhìn nhầm đó chứ, là Mập Mập thật hả? Mập chỗ nào? Nhìn cái vòng eo bé tí đó kìa! Bà đây cũng muốn được gọi là Mập Mập, hãy gọi tôi là Mập Mập!”



“Cảm giác đẹp đôi cực kỳ luôn! Tôi xin lỗi về những lời phát biểu chê bôi Mập Mập không xứng với anh Minh, lúc đấy có mắt không tròng, hai người này xứng đôi cực kỳ, cực kỳ luôn ấy!”



“…”



***



Giải thưởng lớn Quả Táo Vàng năm nào cũng nguyên một dàn sao tiếng tăm lẫy lừng, bất kể là lão làng hay mới nổi, tất cả đều tập hợp đầy đủ. Để được tận mắt nhìn thấy thần tượng nhà mình sớm nhất có thể, phần lớn người hâm mộ đều túc trực trước ti vi hoặc màn hình máy tính xem tường thuật trực tiếp.



Cùng với sự phát triễn của internet, hiện tượng hôm trước phát trực tiếp trên ti vi, ngày hôm sau mới đăng lên mạng đã một đi không trở lại. Hai năm gần đây bắt đầu phát sóng trực tiếp cả trên mạng lẫn trên ti vi, hơn nữa xem trên mạng còn có thể đọc bình luận trực tiếp trên màn hình, thu hút một lượng lớn người xem ở độ tuổi thanh niên.



Bất kể là phóng viên hay những người hâm mộ túc trực trước màn hình xem truyền hình trực tiếp đều không ngờ Giản Minh lại dắt Mập Mập đến thảm đỏ. Phóng viên áp sát lại để phỏng vấn đều bị Tôn Kỳ cản lại, “Lát nữa anh Minh sẽ dành chút thời gian cho mọi người phỏng vấn, phiền mọi người dường đường cái đã!”



Châu Hiểu Ngữ căng thẳng đến độ nói không nên lời, khoác cánh tay Giản Minh đi xuyên qua rừng ống kính ngắn dài đủ loại của giới phóng viên. Giản Minh ôm cô vào lòng, vòng tay giữ lấy vai cô, trong màn hình hiện lên hình ảnh chàng kỵ sĩ áo vest trắng ôm lấy công chúa chàng yêu vào lòng, bảo vệ nàng vượt qua lưới phong tỏa của đoàn phóng viên, người hâm mộ điên cuồng đăng bình luận.



“Nhìn thấy ánh mắt anh Minh chưa? Nhìn thấy chưa?”



“Tôi muốn biến thành bông hoa trên vai Mập Mập, được anh Minh nhẹ nhàng xoa xoa…”



“…”



Người trong cuộc Châu Hiểu Ngữ thì căng thẳng quên cả lạnh, bị Giản Minh nửa kéo nửa ôm bước lên thảm đỏ, fan hai bên gọi tên bọn họ liên tục, có người gọi anh Minh, có người gọi Mập Mập, thậm chí còn có người gọi tên nhân vật tiểu công chúa Tây Thành. Giản Minh nắm tay cô vừa cười vừa bước vào sâu hơn, nhỏ giọng nhắc nhở, “Mập Mập, cười lên nào. Em mà còn nghiêm mặt nữa thì tiêu đề trang nhất hôm sau sẽ đăng tin phóng viên nghi ngờ trước khi bước lên thảm đỏ chúng ta mới cãi nhau đấy.”



Châu Hiểu Ngữ suýt nữa cười ra tiếng, “Nói dối!”



Fan hai bên thảm đỏ chỉ thấy Giản Minh nghiêng đầu nói nhỏ câu gì với Mập Mập, sau đó cô liền cười rạng rỡ, tương tác giữa hai người trong lúc vô tình lại bắn lên n trái tim màu hồng phấn.



Có fan ôm ngực, “Tôi lại tin vào tình yêu rồi!”



Một cô béo bình thường chẳng có gì đặc biệt sau khi giảm béo xong lại cưa được anh chàng thần tượng số một giới truyền hình, đây chẳng phải là động lực phấn đấu thì còn là gì được nữa?



Còn có fan hét, “Tôi cũng muốn giảm cân!”



Tiết Khởi khoác tay Thi Khải đi tới từ đằng sau. Những fan tinh mắt phát hiện trên tay cô nàng có một chiếc nhẫn kim cương rất to, còn nhận ra người đàn ông  đang khoác tay Tiết Khởi kia là huấn luyện viên thể hình của Giản Minh, ban đầu mọi người còn nhỏ dãi ngắm qua Weibo Giản Minh nữa mà. Thật đúng là không thể tin được, tất cả đều lũ lượt đoán xem Tiết Khởi và Thi Khải có quan hệ gì.



Hai cặp tình nhân gặp nhau ở cuối thảm đỏ, nghi vấn của fan cũng là nghi vấn của Châu Hiểu Ngữ, cô chỉ chiếc nhẫn trên tay Tiết Khởi, “Chị Tiết, chị…”



Tiết Khởi cười tít mắt, “Giống em thấy đó!”



***
Mấy hôm trước Giản Minh có đến tìm cô, nhưng hai ngày nay thì không thấy, ngay đến tin nhắn cũng chẳng có, chẳng biết có phải đang giận cô không nữa.



Ngay lúc tiếng chuông cửa vang lên đã nghe thấy giọng nữ ngọt ngào đáp lại, “Đến đây, đợi chút…” Cô còn tưởng mình nhầm nhà.



Cửa lớn mở, một cô gái trẻ trang điểm tinh tế trông rất sành điệu thò đầu ra, nhìn thấy Châu Hiểu Ngữ còn hỏi, “Xin hỏi cô tìm ai?”



Châu Hiểu Ngữ cúi đầu nhìn bộ quần áo thể thao rộng thùng thình và đôi giày của mình, tóc búi cao, môi có chút son đã nghĩ bản thân trang điểm rồi, nhưng đến khi so sánh với cô gái trước mặt thì xấu hổ đến độ chỉ muốn chui xuống đất, cô cúi đầu nửa ngày vẫn chẳng thốt được một câu, “Tôi… tôi tìm…”



“Mập Mập? Mập Mập!” Giọng nói đầy kích động dường như không thể tin nổi lọt vào tai.



Châu Hiểu Ngữ ngẩng phắt đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ mặt Giản Minh thì đã bị anh ôm vào lòng, “Mập Mập, rốt cuộc em cũng đến rồi! Anh còn tưởng em quên cái hẹn của chúng ta chứ!”



Sau hôm tham dự buổi chiếu thử, hai người còn hẹn ngày phim chính thức công chiếu sẽ cùng đến rạp để đích thân cảm nhận phản ứng của người xem.



Không ngờ vì tin tức kia mà Châu Hiểu Ngữ nhốt mình trong phòng mấy ngày không để ý đến ai.



Châu Hiểu Ngữ bất giác cũng ôm ngang thân người gầy gầy của Giản Minh, cực kỳ xấu hổ vùi đầu vào ngực anh, “Em chỉ thấy mình thật có lỗi với anh!”



Giản Minh còn tưởng cô đọc được những lời mình đăng trên Weibo nên mới tới tìm anh, sờ sờ gương mặt nhỏ của cô hôn thật sâu, mãi đến khi hai người đều thở không ra hơi mới chịu thả cô ra, kéo vào nhà, quan sát từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy ý cười, “Sao em lại mặc bộ đồ lúc gặp nhau lần đầu thế này?”



Châu Hiểu Ngữ kéo kéo bộ đồ rộng tới nỗi sắp tuột luôn xuống, lúng túng vô cùng, “Em… hết quần áo mặc rồi.”



Từ lúc làm trợ lý cho Giản Minh cô hầu như không về nhà mình, tất cả quần áo đều để ở nhà Giản Minh cả, đặc biệt là quần áo mới mua một năm đổ lại đây. Trong nhà cô chỉ có quần áo lúc còn béo, làm sao có bộ nào vừa người được?



Cô gái đứng xem bên cạnh bật cười ra tiếng, lúc này Châu Hiểu Ngữ mới phát hiện ngoài cô gái đó và Giản Minh ra, trong nhà chẳng có ai nữa cả, thần sắc cũng trở nên hơi khác.



Giản Minh nhìn theo ánh mắt cô,lập tức hiểu bạn gái mình đang nghĩ gì, vội vã giải thích, “Mấy ngày nay em không ở đây, chị Diệp phái cô bé này đến làm trợ lý tạm thời cho anh. Nếu em đã trở lại thì cô ấy có thể đi được rồi.” Xong quay sang cô gái kia nói rất khách khí, “Mời!”



Cô gái kia cười hì hì đáp lời, “Biết rồi anh Minh, chị dâu xuất hiện là chê em chướng mắt chứ g?”



Đợi cô ta đi rồi Giản Minh mới ca thán, “Thật không hiểu anh Lục nghĩ gì, đưa em gái ruột đến làm trợ lý cho anh, anh nào dám sai sử gì tiểu thư nhà họ Lục chứ.”



Hai người đã mấy ngày không gặp nhau, nghẹn đầy một bụng chưa nói được. Châu Hiểu Ngữ vừa mở miệng là nhận tội bản thân không nên trốn tránh ngay, “Anh Minh, em sai rồi. Mấy hôm nay em đã nghĩ rất rất nhiều, từ lúc chúng ta quen nhau tới giờ anh chưa từng chê em phiền phức, em phải tin tưởng anh mới phải. Em xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa!”



Giản Minh xoa đầu cô, “Em không cần lo lắng, mọi việc đều đã qua cả rồi.”



Châu Hiểu Ngữ gật đầu, “Ừ, dù sao mặc kệ bọn họ có tìm bao nhiêu phóng viên nữa tới em cũng chẳng bận tâm. Em đã gửi tin nhắn cho bọn họ rồi, bọn họ muốn tung tin gì thì tung!” Cô mở điện thoại cho Giản Minh xem đoạn tin nhắn gửi cha mẹ mình.



Giản Minh thấy điện thoại cô tắt toàn bộ kết nối mạng mới tiện tay mở ra, kết quả nháy mắt máy đã treo cứng.



Châu Hiểu Ngữ, “… Anh Minh, anh làm gì điện thoại em thế?”



Giản Minh vừa tức vừa buồn cười nhìn cô, “Mấy hôm nay… lẽ nào em không mở mạng à?”



Châu Hiểu Ngữ chỉ đọc bình luận bên dưới vào ngày bài báo kia đăng lên, toàn những người chạy đến Weibo cô mắng chửi, cô đóng chức năng bình luận trên Weibo xong thì cũng chẳng mở lại mạng nữa, chỉ giữ lại chức năng nghe gọi cơ bản.



“Mở ra xem người ta chửi gì em à?”



Giản Minh thần sắc phức tạp nhìn cô, “Nói thế là em cũng chưa đọc Weibo của anh mà đã tự mình tìm tới rồi?”



Mặt Châu Hiểu Ngữ trắng bệch, “Lẽ nào anh công khai chia tay trên Weibo rồi?” Cô giật điện thoại định nhìn, Giản Minh lại hơi xấu hổ, giữ lấy không chịu để cô xem, hai người giành giật một chiếc điện thoại, giành tới giành lui ngã phịch xuống xô pha, điện thoại cũng chẳng biết rơi đâu mất, chỉ còn hai đôi mắt nhìn nhau.



Giản Minh cúi đầu hôn cô, trợ lý béo ôm lấy cổ anh, chủ động làm nụ hôn sâu thêm, có những lúc chỉ cần một đốm lửa là đủ để đốt cháy cả cánh rừng.



***



Ngày hôm đó rốt cuộc hai người không đi xem phim được, rúc trong phòng Giản Minh cả ngày, tới lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn.



Ánh sáng trong phòng Giản Minh cực tốt, ánh chiều tà đỏ vàng làm ấm cả căn phòng, giống như những gì Châu Hiểu Ngữ từng mong đợi nhiều năm về trước, có một ngày tỉnh dậy, bên cạnh là người yêu cô mà cô cũng yêu người đó, trong lòng bình yên đủ đầy.



Giản Minh vốn đang nằm ôm lấy cô trên giường, thấy cô tỉnh lại rồi bèn đứng lên lục tìm dưới đất. Châu Hiểu Ngữ quấn chăn hiếu kỳ thò đầu lên hỏi, “Anh Minh, anh đang tìm gì thế?”



Giản Minh luống ca luống cuống cả nửa ngày mới lục được thứ gì đó sáng lấp lánh ở một góc lên, quỳ một chân xuống đưa lên trước mặt cô, “Mập Mập, em có đồng ý gả cho anh không?”



Châu Hiểu Ngữ nhìn người đàn ông anh tuấn đầu tóc rối bù, mặt để râu dài còn đang mặc bộ đồ ngủ lôi thôi lếch thếch trước mặt, tựa như một người đàn ông thông thường trong mỗi câu chuyện tình yêu, khi đứng trước mặt người mình thích là tay chân lúng túng chứ không phải ngôi sao lớn sáng rực đẹp đẽ trên mặt báo ti vi. Anh giơ nhẫn đợi không được hồi âm còn dám buông một câu, “Mập Mập em mà không chịu trách nhiệm anh sẽ về nhà mách mẹ cho xem!”



“Phụt ha ha ha ha ha… Em đồng ý với anh là được chứ gì? Xin anh đừng có về báo với bác Giản!”



Có ai thế không! Làm gì có ai cầu hôn không thành còn về nhà mách mẹ cơ chứ!



… Cũng đâu phải học sinh mẫu giáo!



Không thể xem thường khả năng sát thương của bà Giản Thu Nhạn, đối phó với bạn nhỏ không nghe lời, bà có tuyệt chiêu riêng đó.



Tần Chính với Giản Minh từ nhỏ đã lĩnh giáo, luyện được một tâm hồn cứng rắn kiên cường, chỉ có Châu Hiểu Ngữ là mới tiếp xúc với mái ấm gia đình theo kiểu “chuyện gì cũng quản” này, hoàn toàn không có sức chống đỡ, gần như bà Giản bảo gì nghe nấy.



Giản Minh đeo nhẫn vào tay Mập Mập, cao hứng nhảy xuống gọi điện thoại, ngay khi bên kia nhấc máy, câu đầu tiên là, “Mẹ,chuẩn bị đi, con sắp cưới vợ rồi!”



Châu Hiểu Ngữ quấn chăn rúc trên giường ngượng nghịu, “… Anh Minh, thế có nhanh quá không?”



Giản Minh quay đầu lại cười, “Không đâu không đâu, lỡ như mang thai rồi thì phải tranh thủ làm lễ cưới trước đi, nếu không em định bụng to rồi mới mặc váy cô dâu à?”



Đầu bên kia Giản Thu Nhạn suýt nữa thì ngất, “Con… con trai, ý con là mẹ sắp được bế cháu à?”



Kỹ năng nắm bắt trọng điểm của bà Giản Thu Nhạn quả thật rất điêu luyện.



Dập điện thoại rồi hai người ngồi đối diện nhau cười ngốc, rất lâu sau Châu Hiểu Ngữ mới không nhịn được mà lên tiếng kháng nghị, “Anh Minh, hay anh cạo râu đi?”



Giản Minh nhìn cô đầy cảnh giác, “Em định làm gì? Không phải bảo thích các chú già sao? Anh để râu không đẹp trai à?” Đâu còn hình tượng bình hoa tự yêu bản thân khi trước nữa?



Châu Hiểu Ngữ trịnh trọng tuyên bố, “Thật ra bây giờ em mới phát hiện, em vẫn thích mấy chàng trẻ tuổi non tơ hơn!”



Giản Minh gào khóc thảm thiết, “Anh càng ngày càng già, em lại bắt đầu thích trai trẻ! Em là cái đồ không chung thủy!” Anh bổ nhào lên giường ôm cô vào lòng, hai người quấn thành một khối.



Rất lâu sau Châu Hiểu Ngữ mới thò đầu ra khỏi chăn, đỏ mặt nhỏ giọng than, “… Râu cọ đau lắm!”