Bình Mật Ong

Chương 13 :

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Buổi tối tan làm, Úc Phong chủ động đến đón Đào Ninh. Trong lòng anh vẫn đang thấp thỏm không yên, năm đó Đào Ninh là người nói chia tay, khi đó anh cảm thấy thật may vì Đào Ninh là người nói ra câu đó. Nhưng bây giờ muốn theo đuổi lại cậu, không biết chắc được mấy phần đây.



Úc Phong vốn hướng nội, nên theo đuổi người ta rất dở.



Được cái là mấy hôm nay ở cùng nhau, Đào Ninh đã cho anh chút tự tin. Anh nghĩ – hẳn là Đào Ninh vẫn còn chút tình cảm với mình!



Chỗ ăn cơm là Đào Ninh chọn, dạ dày của Úc Phong thật sự rất ‘quý tộc’, món này không ăn được, món kia không thể đụng vào. Anh lái xe đi theo hướng dẫn của Đào Ninh, càng đi càng thấy quen, cuối cùng lại lái về ngay nhà mình.



Đào Ninh lắc lắc chìa khóa trong tay, cười nói: “Mời anh ăn tại nhà em nha.”



Cậu đã mua xong nguyên liệu từ mấy ngày trước, rau dưa cũng có kha khá trong nhà Úc Phong, bây giờ sang lấy. Đào Ninh chuẩn bị xuống bếp, không gian trong bếp khá lớn, tiếng nước ‘tí tách’ vang lên cùng với động tác rửa rau của Đào Ninh.



Úc Phong muốn đi xuống phụ nhưng bóng lưng của Đào Ninh lại làm cho anh đứng sững ra đó. Đột nhiên, anh nghe được có người gọi mình, âm thanh từ xa xa, vang vọng thật rõ ràng.



“Úc Phong, tới buộc tạp dề cho em, hết tay rồi.”



Năm ấy là năm tư đại học, cũng sắp tốt nghiệp rồi. Úc Phong đang ngồi trên bàn trong phòng viết bản kế hoạch để trình cho nhà đầu tư xem, anh liên tục sữa chỗ này thêm chỗ nọ, cảm thấy sửa thế nào cũng không hài lòng, nghe tiếng Đào Ninh gọi thì dừng việc lại đi ra phòng bếp tìm tạp dề, đứng đằng sau buộc lên cho cậu.



Đột nhiên thấy eo bị siết chặt, bả vai bị đè xuống, Đào Ninh quay đầu cười hỏi: “Làm nũng à?”



Úc Phong ôm chặt cậu từ phía sau, hôn hôn lỗ tai nhỏ của cậu, mệt mỏi trả lời: “Không có.”



“Vẫn chưa xong kế hoạch?” Đào Ninh đang rửa rau để cho vào nồi cháo thập cẩm rau quả của mình, lĩnh vực khác thì không biết chứ nói đến nấu cháo thì Đào Ninh là số một. Nếu cậu không đi làm mà mở tiệm cháo không chừng còn xuất khẩu ra tận nước ngoài.
“Muốn… Vào đi…”



Úc Phong dùng dịch nhờn dinh dính trên tay để khuếch trương cho Đào Ninh. Anh cởi quần, gậy th*t nóng hổi bật ra ngoài, anh đặt vào giữa đùi cậu, vừa đi vào một ít đã nghe một tiếng than thở từ Đào Ninh: “Cục cưng… Anh cứng quá…”



Hai tai Úc Phong đỏ lên, chôn đầu trong hõm cổ Đào Ninh liên tục gặm cắn liếm láp.



Cảm giác ngứa ngáy phút chốc được thay thế bằng sự căng đầy, vách thịt mềm mại ấm áp bao lấy dương v*t. Úc Phong chậm rãi di chuyển, từng cái từng cái một, chơi đến mức Đào Ninh run rẩy toàn thân, rên rỉ không ngừng: “Lớn quá… Honey… Nhanh, nhanh lên…”



Người nói là Đào Ninh, người đỏ mặt lại là Úc Phong. Anh nhanh chóng đánh vào cặp mông căng mịn bên dưới, nghe người kia rên rỉ mập mờ, không ngừng thốt ra những lời âu yếm làm người khác phải xấu hổ. gậy th*t ngày càng cứng lên bên trong huyệt nhỏ nhạy cảm kia. Đào Ninh bị chơi đến nhũn người, bụng dưới sít chặt, ‘cậu em’ giữa hai chân không ai an ủi đung đưa tới lui, dịch thể chảy đầy rơi trên mặt đất tạo thành những đám bọt nước. Bàn tay to lớn kia như hiểu được nhu cầu của nó, lại bắt lấy gậy th*t đáng thương mà vỗ về, động tác sau lưng ngày càng nhanh hơn, va chạm mãnh liệt khiến toàn thân tê dại. Đào Ninh liên tục gọi “Úc Phong, honey, cục cưng.”, mỗi một lần gọi đều bị đâm vô cùng thoải mái, cứ như vậy đến tận lúc lên đỉnh. Bàn tay dính đầy tinh dịch của Úc Phong xoa xoa ‘cậu em’ đã xụi lơ của Đào Ninh, tiếp tục ra vào hơn trăm lần nữa mới bắn hết tất cả vào trong cơ thể của người yêu.



Đào Ninh bủn rủn chẳng còn tí sức, Úc Phong rút ra gậy th*t cực lớn của mình, định ôm cậu đi tắm rửa. Còn Đào Ninh lúc này đang ghé người lên bàn sách lộn xộn, vểnh mông ra khoe huyệt nhỏ, để mặc chất dịch màu trắng kia cứ thế mà chảy xuống.



Đào Ninh quay đầu nhìn anh, khóe mắt hồng hồng, thở gấp nói: “Anh yêu, thêm lần nữa đi…”



Hình ảnh sau đó làm Úc Phong mặt đỏ như sốt, Đào Ninh quay lại nhìn thấy anh đang thả hồn đi đâu thì hỏi: “Anh sao vậy?”



“Không, không sao.” Úc Phong quay mặt đi chỗ khác, vội vàng đi tới giúp.



Đào Ninh nhíu mày: Không có mới lạ, mặt đỏ chót thế kia.