Bình Mật Ong

Chương 5 :

Ngày đăng: 13:26 18/04/20


Giọng Đào Ninh rất dịu dàng, hơi thở thật ấm áp, từng câu từng chữ thốt ra đều khiến Úc Phong ngứa ngáy trong lòng, anh muốn ngẩng đầu hôn lên khóe miệng cậu. Nhưng trong khoảnh khắc ngẩn ngơ đó, anh lại  hoảng hốt nhận ra mình đang bận âu phục đứng cạnh giá sách. Anh muốn đi tới, Đào Ninh và Úc Phong của năm đó, lại cách anh ngày một xa, rồi dần biến mất.



“Đào Ninh…” Úc Phong khổ sở lẩm bẩm.



“Em đây.” Đào Ninh ngồi bên giường, nắm tay anh thật chặt.



“Em… về rồi?” Nghe được lời đáp, Úc Phong hỏi lại.



Đào Ninh vuốt ve mi tâm đang nhíu chặt của anh, nhẹ nói: “Em về rồi.”



Úc Phong dần bình tĩnh lại, Đào Ninh đắp chăn ngay ngắn cho anh rồi đi ra ngoài.



Cậu và anh là bạn học cùng trường nhưng khác ngành. Vừa vào năm nhất gặp anh là Đào Ninh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó bám theo một năm, yêu nhau ba năm.



Lúc ra khỏi phòng anh, Đào Ninh không về nhà ngay mà đi vào bếp. Cậu sợ tối Úc Phong tỉnh dậy lại đau dạ dày, bây giờ nấu cháo lát có thể hâm lại ăn được.



Vừa mở tủ lạnh là Đào Ninh đứng hình tại chỗ, tủ lạnh ba tầng toàn là cà phê hòa tan loại rẻ tiền, và rất nhiều sữa tươi. Đào Ninh lấy một hộp sữa ra nhìn thử hạn sử dụng, sữa mua từ tuần trước, cũng hết hạn rồi. Trước đây Đào Ninh thích nhất là uống kiểu này, nửa ly cà phê, nửa còn lại là sữa.



Nhưng Úc Phong thì không uống được, chỉ cần nhấp một tí cà phê là cả đêm không thể ngủ. Đào Ninh cất sữa vào lại rồi đóng tủ lạnh.



Phòng khách không mở đèn, đêm xuống thật yên lặng. Đào Ninh rũ mắt ngồi trên ghế sô pha, ngồi đến tận bình minh, thấy Úc Phong không tỉnh dậy mới yên tâm về nhà. Cả đêm cậu không ngủ, dù buồn ngủ nhưng vẫn phải lấy lại tinh thần, về nhà rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo, đúng 7h ra khỏi nhà.



Một tiếng trôi qua, Úc Phong đi ra từ đối diện, Đào Ninh cũng vừa nhấn nút thang máy, nghe tiếng động thì quay lại nhìn anh, cười hỏi: “Trùng hợp thật, anh đi làm à?”



“Ừ.” Úc Phong đáp, đi cùng cậu vào thang máy.




“Đi thôi.” Úc Phong khóa xe lại, cùng đi siêu thị với cậu.



Dừng xe đẩy trước những gian hàng rực rỡ sắc màu, Đào Ninh lựa lựa mấy món: “Không biết cháu nó thích không.”



“Thích” Úc Phong thấy cậu phân vân, liền trả lời.



“Hả? Sao anh biết?”



“Trẻ con dễ chiều lắm.”



Đào Ninh nhếch miệng cười: “Nhưng anh khó chìu lắm đấy.”



“…” Úc Phong ngẩn người, Đào Ninh nói chuyện với anh tự nhiên quá rồi, dường như mấy năm cách biệt giữa hai người không hề tồn tại vậy.



Gói lớn gói nhỏ bỏ vào trong túi, ngoài việc mua đồ ăn vặt cho con gái Trịnh Phi thì Đào Ninh cũng mua nhiều đồ dùng hằng ngày, trà gạo mắm muối các loại. Sắc trời bên ngoài đã chạng vạng, đèn đường dần bật lên, Đào Ninh thắt dây an toàn, dựa vào ghế lại ngáp một cái nữa. Lần này cậu không cố che nữa, lẩm bẩm với Úc Phong: “Dạo này thật bận rộn…”



Úc Phong đóng kín cửa sổ xe, không cho âm thanh nào lọt vào. Anh đã phát hiện Đào Ninh đang mệt từ lâu, nói chuyện với cậu cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Từ từ Đào Ninh cũng nhắm mắt lại, nhân lúc đèn đỏ, Úc Phong còn điều chỉnh ghế ngồi cho cậu ngủ thoải mái một chút.



“Đến nơi gọi em dậy…” Đào Ninh mơ màng nói.



Một đường yên lặng về đến nhà, Đào Ninh ngủ say nên Úc Phong không gọi cậu, mà nhẹ nhàng đóng cửa xe, đi sang đối diện cởi dây an toàn ra, bế Đào Ninh lên.



Đào Ninh vẫn không thay đổi, từ chiều cao đến cân nặng, ngay cả tính cách cũng không đổi. Lúc lên lầu, Đào Ninh đang ngủ chủ động ôm lấy cổ Úc Phong, cố tìm một tư thế thoải mái. Úc Phong để mặc cậu ôm, đi đến trước nhà Đào Ninh. Vốn định lấy chìa khóa thì phát hiện túi của Đào Ninh cũng sạch bong hệt như gương mặt cậu vậy, bên trong rỗng tuếch, không có gì cả.